Có đôi khi ra sức hoàn thành tất cả, không bằng người khác không làm gì.
Anh cả ở trong lòng mẹ, là một sự tồn tại như vậy, anh trai không cân nói gì, thì mẹ vẫn rât tin tưởng anh ây.
“Nhiên Nhiên, đừng giả bộ nữa, nói rõ ràng đi.”
Lam Hân nhíu mi nhìn con trai thứ, dáng vẻ giả bộ này, nói ậm ừ, thảm nghĩ muôn uyên chuyên Xoay ngư Ờòi, không ngờ lại gặp phải trở ngại, thằng nhóc này không biết hiện tại đang hồi hận đến thể nào nữa Đáy lòng Lam Tử Nhiên yên lặng khóc.
Thật sự là phải bị thương thì mới học được cách thông minh.
Lần sau cậu nhất định phải nghe cho kỹ rôi mới tiệp lời.
“Hô...” Lam Tử Nhiên phát ra tiếng ngáy.
MỗiHgUoI.
“Lam Tử Kỳ đang ngồi cạnh anh trai, đáy mắt xẹt qua một tia giáo hoạt, tay liên dùng sức nhép vào đùi Lam Tử Nhiên một cái.
Lam Tử Nhiên gắt gao cắn chặt răng, con nhóc thối Lam Tử Kỳ này, sao có thể nhân cơ hội làm mấy trò này.
Lam Tử Kỳ thấy anh trai còn đang giả vờ, lực trên tay cô bé lại tăng thêm một ít.
“A…..
Đau quá.”
Lam Tử Nhiên nhanh chóng mở to mắt, phẫn nộ trừ ng mặt với em gái.
Khiến Lam Tử Nhiên diễn xuất thát bại, chiêu này của Lam Tử Kỳ thật sự là rât thành công.
Anh hai, không có ngủ sâu nha, nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi.”
Lam Tử Kỳ cười dài nhìn qua anh trai mình, một đôi mắt to trong suốt lóe ra tia khiêu khích.
Lam Tử Nhiên dùng sức nắm chặt năm ngón tay, những lời nói tốn thương nhất, luôn phát ra từ cái miệng dịu dàng nhất, lời này thật sự là không có sai.
Lam Tử Nhiên nhìn mẹ mình, cười cười: “Mẹ, sao mẹ vận nhìn vê phía sau Vậy,sẽ say xe đó.’ Mẹ từ khi nào thì không tin tưởng anh trai đến thế, cậu mới là người mà mẹ không đặt niềm tin ây chứ.
Lam Hân nheo mắt nhìn con trai: “Mẹ của con chưa bao giờ bị say tàu xe cả, nói chuyện cho rõ ràng.”
Lam Tử Nhiên vừa thấy mẹ còn thắc mắc vẫn đề này, vẻ mặt bắt đắc dĩ: “Mẹ, có một số vấn đề không có đáp án chính là đáp án cuôi cùng, có một SỐ chuyện không có kết quả chính là kết quả tốt nhát.”
Lam Hân nghe thì như lọt vào trong sương mù, đây là cái ý quái quỷ gì, kêt quả không phải là không có kết quả sao “Có ý gì?”
Đáy mặt Lam Hân xuât hiện vẻ tức giận, cô chưa bao giờ lừa bọn nhỏ, cũng tuyệt đối không cho phép bọn nhỏ lừa gạt cô.
Mắt Lam Tử Nhiên chợt căng thẳng, rất nhanh nhìn thoáng qua anh trai, cười với vẻ mặt rạng rỡ: “Mẹ, ý của con là mẹ hãy hỏi cha đi.”
Có chút thất vọng là không thể tránh khỏi, nhưng phần lớn thất vọng đều ra do đã quá đê cao bản thân.
Cậu đã đánh giá cao sự tin tưởng của mẹ dành cho mình, mẹ cũng làm tồn thương trái tim cậu.
Lục Hạo Thành: “…… Thằng nhóc thối này, không phải anh đã giúp nó : Ngu ngốc một lần rồi sao?
Tuy nhiên mẹ của thằng bé cũng không tin, nó lại đá quả bóng này về phía anh thêm lần nữa.
Lục Hạo Thành liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm của Tiểu Tuần qua kính chiếu hậu, vẻ mặt xin lỗi, bí mật nhỏ này của con trai, chỉ sợ phải phơi bày rôi.
Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Lục Hạo Thành, “Cho nên nói, chuyện này anh cũng biết?”
Lục Hạo Thành nắm tay lái hơi Căng thẳng, cười cười, “Lam Lam Lam Tử Tuần bỗng nhiên lên tiếng, “Mẹ, sau khi vệ đên nhà, con sẽ đem tất cả mọi chuyện đều nói cho mẹ,trước đó,hông muốn cho mẹ biết là sợ mẹ lo lăng.”.