Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

chương 1218: 1218: chương 1219

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đáng tiếc, bà xã của anh lại không thích tiêu tiền cho lắm, toàn tiết kiệm tiền cho anh.

Lam Hân vừa nghe lời này liên vui vẻ, nhưng lời dễ nghe có nghe hoài cũng không chán, “Lục Hạo Thành, tại sao nhỉ Đã trút bỏ hết phiền muộn, mây lời nói của anh khiên cho mọi phiên muộn trong lòng em tan biến.”

Lục Hạo Thành nhẹ nhàng cười, hàng mi dài mảnh khẽ chớp động, một đôi mắt đen như màu mực, tỏa sáng chói lọi như ngọc thạch, ánh mắt thần bí tao nhã từ sâu bên trong, lộ ra vẻ cương quyết cùng ôn nhu mà người nhìn khó năm bắt “Cô ngốc, anh đêu đã nói qua với em bao nhiêu lần rồi, không cân tiết kiệm tiền cho anh.”

Lam Hân nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta dù có dư tiền đến bao nhiêu, không bằng dùng để đi làm từ thiện, có đôi khi em cũng đến cô nhi viện để làm công việc thiện nguyện, nhìn thấy bóng dáng cô độc của mây đứa trẻ ở đó, em vân luôn nhớ vệ bản thân mình trước đây, ngay tại thời điểm đó em đã nghĩ, nều bản thân có năng lực, nhật định phải trợ giúp mây đứa nhỏ, đề chúng nó có thê ăn no mặc âm, để chúng được học xong đại học, bước chân vào xã hội đều có thê tay làm hàm: nhai,trang trải được cuộc sông và có một cuộc đời viên mãn.”

Lục Hạo Thành cúi đâu, thơm một cái lên trán cô, “Lam Lam, vì tìm kiếm em, anh vẫn luôn ra sức làm từ thiện, cô nhi viện ở thành phố.

Giang anh đều có đóng góp, hàng năm anh đều cho nhà máy may quân áo mới cho bọn nhỏ, mỗi viện trưởng của các cô nhi viện đều quen biết anh.”

một đôi mắt đen như màu mực, tỏa sáng chói lọi như ngọc thạch, ánh mắt thần bí tao nhã từ sâu bên trong, lộ ra vẻ cương quyết cùng ôn nhu mà người nhìn khó năm bắt “Cô ngốc, anh đều đã nói qua với em bao nhiêu lần rồi, không cân tiết kiệm tiền cho anh.”

Lam Hân nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta dù có dư tiền đến bao nhiêu, không bằng dùng để đi làm từ thiện, có đôi khi em cũng đến cô nhi viện để làm công việc thiện nguyện, nhìn thầy bóng dáng cô độc của mây đứa trẻ ở đó, em vân luôn nhớ vê bản thận mình trước đây, ngay tại thời điểm đó em đã nghĩ, nếu bản thân có năng lực, nhật định phải trợ giúp.

mấy đứa nhỏ, đề chúng nó có thể ăn no mặc âm, để chúng được học xong đại học, bước chân vào xã hội đều có thê tay làm hàm nhai,trang trải được cuộc sống và có một cuộc đời viên mãn.”

Lục Hạo Thành cúi đầu, thơm một cái lên trán cô, Lam Lam „ vì tìm kiếm em, anh vẫn luôn ra sức làm từ thiện, cô nhi viện ở thành phố.

Giang anh đều có đóng góp, hàng năm anh đều cho nhà máy may quân áo mới cho bọn nhỏ, mỗi viện trưởng của các cô nhi viện đều quen biết anh.”

Cho dù là như thế này, mười máy năm qua, anh vẫn không thể tìm được cô.

“Thật vậy chăng?”

Lam Hân kích động cầm lấy tay anh, anh vân đang làm chuyện mà cô muốn làm, nhưng vì cô quá nghèo, không có nhiều khả năng đề giúp đỡ những đứa trẻ đó.

“Vâng, nếu em muốn đi, ngày nào đó anh sẽ dẫn em đi xem xem, mây bọn nhóc đều rất đáng yêu.”

“Được!”

Lam Hân kích động gật gật đầu.

Trong phòng, tràn ngập sự ấm áp cùng hạnh phúc, ánh đèn dịu dàng chiêu lên bóng dáng hạnh phúc của.

đôi vợ chồng, một bức tranh đẹp đến mức khiến người ta ghen tị.

Sáng sóm hôm sau, Lục Hạo Thành cùng Lam Hân ăn xong cơm trưa, Mộ Thanh và Dịch Thiên Kỳ lại lái xe đưa bồn đứa trẻ đi ra ngoài.

Còn hai người bọn họ lái xe cùng đi thăm Lục Dật Kha.

Lục Hạo Thành cũng không mang theo cô trực tiệp đi bệnh viện, mà là đưa cô vệ biệt thự trước.

Anh lái xe chạy đến ga ra, phóng tầm mặt nhìn, khắp gara đêu đậu toàn xe sang.

Lam Hân nhìn thoáng qua chung quanh, vừa nghi hoặc nhìn anh, “LÚC Hạo Thành, chúng ta không phải muốn đi bệnh viện sao, sao giờ lại tới nơi này?”

Lục Hạo Thành nghiêng đâu nhìn cô, dịu dàng cười cười: “Lam Lam, chúng ta qua đổi một chiếc xe trước Tân Ninh Trăn chắc chắn đã âm thàm phái người giám sát chúng ta.

Nơi này là biệt thự trước kia anh có ở, Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu trước đó cũng ở nơi này, sau khi anh chuyền ‹ đi, Tử Hoành và Cảnh Nghiêu cũng quay về nhà mình Ở.

Lam Hân có chút khó hiểu nhìn anh: “Ba người đàn ông trưởng thành các anh cùng ở với nhau ư?”

Lục Hạo Thành gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt cô có chút đặc biệt, anh chỉ có thể cười khổ.

“Đúng vậy, anh không thích ở một mình, cho nên Mộc Tử Hoành cùng Âu Cảnh Nghiêu cùng qua đây ở với anh.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio