Lam Hân vừa mới bước vào cửa, đã nhận được tin nhắn wechat của Có Ức Lâm gửi tới.
[ Tiêu Ức,, Giai Kỳ đã tha thứ cho anh hai rôi, như: ng mà bởi vì còn có Có An An ở nhà nên anh vẫn lo lắng: anh đã thương lượng qua với bà nội rôi, bọn anh sẽ chuyên qua một căn hộ ở khu Giang Phô sông trước.Chờ sau khi Giai Kỳ sinh đứa nhỏ xong, bọn anh sẽ lại quay về nhà.] Lam Hân vừa thấy, liền mỉm cười trả lời [Anh hai, đề đê phòng bắt trắc, vận nên dọn qua bên kia đi, khu Giang Phổ cách chỗ của Giai my Không phải, là cách chỗ chị dâu đi làm cũng rât gân chúc mừng anh hai nhé, khuôn mặt tươi cười /]
Cố Ức Lâm: [ Tiểu Ức, trong khoảng thời gian này tới nay, vẫn đều nhờ em đã chăm sóc Giai Kỳ, cám ơn em, anh đã mua rất nhiều đồ ăn vặt em thích đặt trong phòng em.Đồ đạc của Giai Kỷ anh đêu mang đi rôi, nêu anh hai có thời gian thì sẽ qua thăm em, Giai Kỳ rất lưu luyễn, nói rằng những ngày tháng sông với em rất hạnh phúc.] Lam Hân vừa thấy, hơi trơn tròn đôi mắt, nhanh như vậy ư, đồ đạc của Giai Kỳ cũng đều chuyển đi rôi.
Lập tức, cô khẽ mỉm cười, anh hai nhất định đã rất vui vẻ, Giai Kỳ khó khăn lắm mới tha thứ cho anh ây, anh ấy nhất định nghĩ cách gấp rút mang Giai Kỳ đi.
Sau khi ở bên Lục Hạo Thành, cô cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của anh hai mình.
Lam Hân: [ Anh hai, phải chăm sóc con trai nuôi, cháu trai của em thật tốt nhé, gửi qua cho em địa chỉ đi, cuối tuần em sẽ qua đó chơi với chị dâu.] Có Ức Lâm: [ Được! nhưng Tiểu Ức mẹ cho Giai Kỳ bao lì xì rât lớn anh: nghĩ đó là phần đồ cưới mẹ chuẩn bị cho em, hiện tại bà ấy nhất định đang rất đau lòng, lát nữa em gửi tin nhãn qua an ủi mẹ một chút nhé.] Eïilian nã… ” Đều cho cháu trai nhà mình, có gì mà phải luyễn tiệc.
Lam Hân: [ vâng, anh hai, lát nữa em sẽ nói chuyện với mẹ.] Cố Ức Lâm: [ Tiểu Ức, em đã trở lại, thật tốt, Anh hai đưa Giai Kỳ vệ chung cư trước, còn có rất nhiều đồ cân mua, lát nữa qua rôi anh sẽ gửi địa chỉ cho em.
] Lam Hân: [ vâng.] Lục Hạo Thành đem nguyên liệu nấu ăn đặt đưa vào, nhìn thầy Lam Hân đang cúi đầu, khóe môi đỏ tươi mang theo ý cười hạnh phúc, “Lam Lam, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Lam Hân nhướng mắt, cười nhìn anh: “Giai Kỳ đã tha thử cho anh hai em, anh hai rất vui vẻ.
Nhưng mà mẹ em cho hai người một bao lì xì lớn, anh hai em nói mẹ em không mấy vui vẻ gì, nhờ em khai sáng cho mẹ một chút.”
Lục Hạo Thành cười cười: “Bác gái Cố chính là người như vậy, đối với người nhà mình thì bác ây Không: ngân ngại, nhưng nêu phải đưa tiền cho người ngoài, bác â ây sẽ không cảm thây thoải mái.”
Lam Hân nói: “Lục Hạo Thành, chị dâu của em và cháu trai tương lai sao có thê coi là người ngoài được chứ?
Anh không có nghe nói qua sao?
Con rễ là nửa con trai, con dâu là nửa con gái, tuy nhiên em chỉ tin tưởng một câu, suy bụng ta ra bụng.
người, lòng người vĩnh viễn đều phải được đổi bằng tâm chân tình của mình, mẹ em hiện tại đối tốt với Giai Kỳ, tương lai bà có già rôi, Giai Kỳ cũng sẽ xem mẹ em như mẹ ruột của mình mà đổi đãi.
Điêu đó phụ thuộc vào suy nghĩ và cách làm của mỗi người, có nhiều mẹ chồng và con dầu không thể thực sự hòa hợp với nhau, nhưng với sự bao dung và thấu hiểu hơn, luôn có thể chung sống hòa bình, hạnh phúc.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Cô nhóc ngốc, em cho là mỗi người đều có thê lương thiện giỗng như em sao?”
Lam Hân đứng dậy và đi về hướng gian bếp mở.
“Lục Hạo Thành, trên đời này vẫn có rât nhiêu người tốt.”
Cô liếc nhìn qua thời gian, đã gần bốn giờ rồi, thời gian một ngày trôi qua thật nhanh.
“Lục Hạo Thành, chúng ta chuẩn bị làm vằn thắn đi.
Ăn xong rồi về nhà, mấy đứa Tiểu Tuân ngày mai sẽ đi học, trở vê còn phải kiêm tra bài tập của chúng nữa.”
Lam Hân sắn cao tay áo, chuẩn bị kiêm tra nguyên liệu, cô định gói nhân bánh thì là và cần tây, hai vị này cô đều thích.
Lam Hân nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta gói nhiều một chút, cũng: mang qua cho Cần Hi một ít, anh ấy rất thích ăn sủi cảo em làm.”
“Không cần.”
Lục Hạo Thành lập tứ cự tuyệt, cả người nồng nặc mùi dầm chua ghen tị, ghen tuông, vì sao phải gói sủi cảo cho anh ta..