Trong lòng nó chỉ có mình Nhạc Cần Nghiên, hiện tại nó nhìn thấy con, trong lòng chỉ có hận thù, con hiểu không?
Nếu lòng nó sinh ra ý nghĩ muốn trả thù, nó sẽ hủy hoại con.
Đối với cô con gái ngu xuẫn này, bà ta thật sự không còn cách nào khác.
Câu nói cuối cùng khiến cho đáy mắt Lục Tư Ấn tràn ngập ý sợ hãi, “Mẹ, anh Tử Hoành sẽ không làm vậy đâu.”
Dù nói là nói như vậy, cô ta vẫn có chút lo lắng, dù sao cô ta cũng không phải quá hiều biết Mộc Tử Hoành.
Tần Ninh Trăn tiếp tục nói: ư? “Sẽ không Con có thể thử một lần, nếu như con không sợ hãi.”
Bà ta tin tưởng, Mộc Tử Hoành cũng cá mè một lứa, tàn nhẫn giống như Lục Hạo Thành.
Lục Tư Ấn trong khoảng thời gian ngăn nói không nên lời, cô ta cũng không dám xác định, dủ sao lần này đã tid thành tốn thương lớn đối với Mộc Tử Hoành, là hủy hoại đi cả đời anh, Mộc Tử Hoành đúng ra sẽ hận cô ta.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy vẻ mặt con gái đã có chút tỉnh táo, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, “Ân Ẩn, con hãy nghe mẹ nói, hiện tại bên phía Mộc Tử Hoành con muốn ở bên nó là không có khả năng, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông không tỒi, anh ta sinh sống ở nước ngoài, cũng có làm ăn ở trong nước, nêu hai người các con hợp nhau, Sau này có thê có cuộc sông rât tôt.”
Bà ta nhân cơ hội đem chuyện này.
nói cho Lục Tư Ấn, nều có thể khiến con gái bước ra khỏi đoạn tình cảm với Mộc Tử Hoành, tìm cho con gái một người trong sạch, bà ta cũng an tâm.
Lục Tư Ân.
mang vẻ mặt trầm tư, hiện tại cô ta rôt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Mỗi ngày, mỗi buổi tối, một khi nhắm mắt lại, cô ta liền áy náy đến ngủ không yên.
Vẫn nhớ tới dáng vẻ đau đón của Mộc Tử Hoành lúc đó, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, mới ra được quyết định này, mẹ lại muôn ngăn cản cô ta.
Cô ta thích cách nói chuyện dí dỏm của Mộc Tử Hoành, thích cách anh quan tâm đến mọi người xung quanh, tất cả.
những điều này cô ta đều không thể quên được.
“Tốt lắm, Ân Ân, con trở về nghỉ ngơi đi, mẹ còn có chuyện.”
Chuyện về Lục Dật Kha vẫn không thê chậm trễ, bà ta nhất định phải sớm giải quyết nhanh chóng chuyện này mới được.
“Vâng!”
Lục Tư Ân đứng dậy, chậm rãi đi lên tâng hai.
Tần Ninh Trăn nhìn thấy con gái mất đi nụ cười rạng rỡ ngày xưa, cũng cảm thấy rất đau lòng.
Con gái của bà ta, từ nhỏ vốn đã vô ưu vô lo_, chưa từng khóc lóc nỉ non suốt ngày như trong khoảng thời gian này.
Tần Ninh Trăn lấy ra di động, gọi điện thoại cho Giang An Yên…
Giang An Yến: “Phu nhân.”
Tần Ninh Trăn khẩn trương hỏi: “Thế nào?
Có tra ra được vị trí của chủ tịch ở đâu không?”
Giang An Yến: “Phu nhận, Lục Hạo Thành rất cảnh giác, hắn đã cắt đuôi được người của chúng tôi.”
Tần Ninh Trăn: “Phé vật, tiếp tục đi tìm cho tôi.”
Giang An Yến chần chờ một hồi, vần đáp: “Phu nhân, chúng tôi nhất “
định sẽ dốc hết toàn lực đi tìm kiếm.”
“Được rồi!”.