Cha cũng là lần đầu tiên phạm phải sai làm, nhưng mà chính cô bé cũng.
có lỗi trong chuyện này, đáng lễ ra cô bé nên kiêm tra lại một lân nữa.
Lục Hạo Thành đi đến bên người con gái rồi ngôi xuông, thân hình cao to, khí chất bật phàm, cười dịu dàng xoa đầu con gái cưng, “Cám ơn Kỳ Kỳ, cha cam đoan sau này tuyệt đôi sẽ không xảy ra những chuyện như vậy.”
“Vâng!”
Lam Tử Kỳ gật gật đầu, đôi mắt to lắp lánh như sao trời cũng lóe sáng ý cười, khiến hai gò má của cô bé cũng trở nên linh động tươi vui.
Lúc này, Tiểu Tuấn cùng Nhiên Nhiên, Sở Phi Dương cũng cùng nhau xuông dưới nhà.
Lục Tư Tư và Nhạc Cần Nghiên đều không trở về ăn cơm, sau khi Dịch Thiên Kỳ trở về nhà, mọi người cùng nhau vui vui vẻ vẻ cùng ăn cơm, Lâm Mộng Nghĩ và Cố Tích Hồng sau đó cũng mang theo sủi cảo trở vê.
Lâm Mộng Nghỉ trước đó đã gọi điện thoại cho bà nội Có, bảo bà đừ ng ăn gì trong bữa tối, hãy chờ để ăn sủi cảo mà cháu gái gói vê cho bà.
Hiện giờ Có Ức Lâm đã chuyển ra ngoài, chỉ có mỗi Có Ức Sầm cùng bà nội Gỗ ở nhà.
Cửa nhà vừa được mở ra, nhìn thây con trai cùng con dâu đã trở vê, bà nội Cố cười đứng dậy, “Ôi trời, cuồi cùng thì các con đã trở lại rồi.”
“Vâng ạ, mẹ, con đi lấy sủi cảo ra cho mẹ.”
Lâm Mộng Nghỉ cười nói, Lam Lam gói sủi cảo, hương vị thật sự rất ngon.
“Được được được, ta còn đang chờ đây Bà nội Cố nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay cô con dâu, đêu đã chờ không nồi được nữa.
Gói Lục Sằm dường như bị quên lãng, mang vẻ mặt không vui, “Mẹ, Tiểu Ức không phải là sẽ không chuẩn bị phần nào cho người anh cả này chứ ạ?
Con cũng có ý không ăn nhiều lắm, còn chờ cha mẹ mang sủi cảo vê đấy.”
Lâm Mộng Nghi tức giận liệc mắt vê phía con trai “Có phân của con nữa đó, em gái con cũng không quên mắt con đậu, biết con có các bụng lớn, còn đề con con rất nhiều nữa, chờ đó đi, ta sẽ qua múc sủi cảo ra.”
Có An An vừa vào cửa, chọt nghe tới hai tiếng Tiểu Ức, cả người đều giật nảy mình sử ng sốt một chút, mới chậm rãi đi vào nhà.
Bà nội Cố vừa thấy Có An An đã trở về, lập tức liếc cho Cố Ức Sầm một ánh mắt, ý bảo cháu trai lớn không được nhắc tới chuyện em gái mình nữa.
Nhưng mà bà đã quên Cô Ức Sâm là tên thân kinh thô, đâu óc chậm chạp, anh lại có chút l lắng nhìn qua bà nội mình ” Bà nội, sao mí mắt bà lại giật giật như thê?
Mắt bà cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?”
Bà nội Cố “….
” Cháu trai của bà sao có thể ngày càng ngu ngốc như vậy chứ?
“Ta nói này, Ức Sâm, sao dáng vẻ của cháu lại càng ngày càng xâu như vậy chứ, chỉ cần không đi soi gương, chắc sẽ không tự làm ghê sợ chính mình đâu nhỉ.”
Cố Ức Sầm: “….
” bà nội đúng là già đến hồ đồ, ánh mắt cũng không, chuẩn xác được nữa, sao anh có thê xấu được chứ?
Anh chính là dáng vẻ người gặp người thích.
Bà nội Cố lại tiếp tục nói: “Ức Sầm, vào thời điểm may mắn cháu nhận ra được bản thân mình rất xấu, cũng đừng quá tuyệt vọng, bởi vì ít nhật cháu còn có mỡ ở bên cạnh.”
` KHÙ KHI, ” Có Ức Sầm bị sặc một chút, “Bà nội, bà đột nhiên bị làm sao vậy?”
Bà nội Có trừng mắt, liếc thằng cháu trai ngôc nghêch nhà mình một cái, “Giúp cháu hoàn toàn nhận ra được bản mặt thật của mình.”
GỖ ỨC Sam: ô Sao anh lại có cảm giác bà nội mình đang cô ý vậy chứ.
“Bà nội, anh cả, cháu đã trở về.”.