Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cũng hy vọng mẹ Tiểu Tuần có thể nhanh chóng tỉnh lại.
“
Lục nói xong, tắt điện thoại trước.
Lục Hạo Thành vẫn lẳng lặng cầm điện thoại di động, ướt hỗc mắt, câu có lỗi với anh, nêu là máy năm trước thì tốt biết bao, vì sao nhất định đã chịu tốn thương, mới nói ra câu xin lỗi.
Lúc còn nhỏ, ông không phân biệt đúng sai đã măng chửi, trong mất chỉ có Lục Hạo Khải, tâm của anh sớm đã chết rồi.
Lục Hạo Thành hơi nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra.
Xin lỗi muộn màng, khiến cho anh không cảm nhận được tình yêu của cha.
Lam Lam, vì sao em còn không chịu tỉnh lại, anh rất muốn nghe thanh âm Lục Hạo Thành nắm chặt tay Lam Hân, nằm sắp bên giường, anh cũng không ngờ, tiêng xin lôi kia sẽ khiên anh rơi nước mất.
Có lẽ, đáy lòng anh vẫn luôn chờ mong tiêng xin lôi này.
Biệt thự theo phong cách châu Âu.
Lục Hạo Khải nghe Cố An An nói xong, liền nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Hăn đứng ở bên cửa số, trong miệng phun khói, bên chân đã ném mây.
điêu thuôc, lúc này trong miệng vận không ngừng hút thuốc, sương trắng bong lờ trên nhan sắc thông khô của ăn Nhìn mình mơ hồ trong cửa sổ, vành mắt hắn đỏ bừng.
Tỉnh rồi thì tốt!
Tỉnh rồi thì tốt Trong lòng hắn, Lục Dật Kha vĩnh viễn là cha hắn.
Chỉ là hắn đã không còn tư cách gọi ông một tiêng cha.
Hắn rất muốn gọi điện thoại cho ông, nhưng không có dũng khí, ông không biệt, TING phải con trai ông, nên nói cái gì?
Và dùng lý do gì để gọi cho ông.
“Gốc GÓC cọc ca Tiếng gõ cửa khiến Lục Hạo Khải hồi tưởng rất nhiều, hắn véo điều thuốc trong tay, xoay người đi mở cửa.
Cố An An bưng một ly nước trái cây đi vào, nhìn ánh mắt Lục Hạo Khải đỏ bừng, biết hắn đã khóc, tâm tình cũng dễ chịu hơn một chút.
“Uống chút nước trái cây đi.”
Lục Hạo Khải nói: “để đó đi, bây giò không muôn uống.
Cố An An đặt nước trái cây lên bàn, nói: “Chủ tịch không về nhà cũ, nghe nói đến biệt thự Bành Hò, Lục Tư Tư đựa ông ây qua đó, anh cũng không cần lo lăng.
“Bây giờ hắn lo lăng cũng là dư thừa.
Ánh mắt Lục Hạo Khải lẳng lặng nhìn cô ta: “An An, chuyện của bà nội Cô là do cô làm đúng không.
“.