Cô hơi cử động hai chân, cảm giác như chết lặng, không có chút sức lực, hơn nữa trên đùi vẫn có cảm giác rất đạu đón, lúc ấy lực va đập rất mạnh, hẳn là cô đã bị gấy hai chân.
Đáy lòng Lam Hân có chút lo lắng, nhìn qua Lục Hạo Thành đang gọi điện thoại bảo người ta mang cháo qua đây, cô mới hỏi: “Vì sao chân của em lại không thể cử động?”
Chẳng lẽ bản thân cô cũng thành tàn phê rôi sao?
Nghĩ đến tình cảnh của Mộc Tử Hoành cùng Nghiên Nghiên trong lúc đó, đáy lòng cô trào ra một nỗi sợ hãi không tên.
Lục Hạo Thành buông di động, ánh mắt dịu dàng nhìn bà xã “Cô ngồc, em đã ngủ lầu như vậy, vừa mới tỉnh lại, hai chân tất nhiên là không có sức lực.
Em bị gãy cả hai xương chân, tuy nhiên trải qua khoảng thời gian này tịnh dưỡng, vùng xương bị gấy đã lành hẳn rồi, nhưng vẫn cần ngồi xe lăn thêm một thời gian nữa thì em mới có thê đứng dậy đi lại được.”
“Thật vậy chăng?”
Đôi mắt to trong veo, sáng ngời của Lam Hân khân trương nhìn anh.
.
Kiếm Hiệp Hay
“Thật sự, chẳng lẽ anh lại lừa bà xã nhà mình sao?”
Lục Hạo Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng điểm lên mũi cô, khuôn mặt đẹp trai cười vô cùng dịu dàng.
“Vậy thì đỡ em dậy đi, hiện tại phần thắt lưng em thấy rất đau, ở chỗ nào cũng không thây thoải mái.”
Chỉ cần không bị tàn phế là tốt rồi, có thê chậm rãi khôi phục lại.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã không còn vẻ khẩn trương như vừa rôi.
Nếu thật sự tàn phé rồi, cô cũng, không dám tưởng tượng cuộc sông sau này của mình chính là cái dạng gì nữa.
Lục Hạo Thành chậm rãi đỡ cô ngồi dậy.
Lam Hân cảm giác thắt lưng vô cùng đau nhức, nều có thê đứng lên vươn eo một chút thì tốt rồi.
“Lam Lam, cảm giác thế nào, có thể ngôi được không?”
Lục Hạo Thành lo lắng nhìn cô.
Lam Hân gật gật đầu, “Có thể là do đã ngủ quá lâu, thắt lưng rất đau.”
Lục Hạo Thành ngồi xuống, nói: “Anh giúp em xoa bóp.”
Hai bàn tay dày rộng của anh nhẹ nhàng xoa bóp thất lưng cho cô, cảm giác không có một chút thịt nào, anh lại thây đau lòng, vừa mới đem nuôi béo lên được một chút, lại gây rôi.
Lam Hân hí mắt, hưởng thụ cười cười, “Thật là thoải mái!”
Lục Hạo Thành cười cười, tiếp tục giúp cô mát xa.
Lam Hân cuỗi cùng cũng cảm giác được bản thân như sông lại,, cô đưa mắt nhìn cảnh vật ở phía ngoài cửa số, ánh năng tươi sáng, thời tiết vô cùng tốt, trời cũng rất trong xanh.
“HẠ Thành, tất cả mọi người có khỏe không?
Giai Kỳ chắc cũng sinh rồi nhỉ.”
Cô rất nhớ mọi người, muốn nhanh chóng được nhìn thây mọi người trong nhà.
Lục Hạo Thành: “Sinh rồi, sinh được một bé trai mập mạp, năm trước đã tới bệnh viện một lần đề thăm em, là Ức Lâm ôm tới, rất đáng yêu, mặt cũng rất giống Ức Lâm, hiện tại một nhà ba người trông thật sự hạnh phúc, em không cần lo lắng.”
“Oa! Thật tốt, anh hai em cùng Giai Kỳ nhất định đã rất hạnh phúc!”
Lam Hân thật sự: vui mừng, “Anh hai cùng Giai Kỳ có thể được hạnh phúc như vậy, thật tốt, may mãn lúc đó anh hai em không bảo rơi Giai Kỳ nêu không bây giò làm gì cho chị dâu của Đi “Đúng vậy!”.