Chương 1784: Tôi với bà không còn quan hệ gì với nhau nữa Chiến Bá Minh nói: “Bố, con đã cảnh cáo Dư Thiên An rất nhiều lần đừng gây thù oán với Linh Trang, con tưởng rằng cô ta sẽ nghe lời nhưng ai biết được cô ta vẫn cứ chấp mê bất ngộ như vậy?” Chiến Bá Minh xưng hô với Dư Thiên An cũng bắt đầu trở nên xa cách và lạnh lùng, điều này khiến cho Dư Thiên An càng cảm thấy đau buồn hơn, nhưng lúc này bà càng lo lắng cho sự an nguy của Chiến Hàn Quân hơn. Trong phòng bệnh, Chiến Hàn Quân từ từ tỉnh lại sau đó liền cố chấp muốn gặp Nghiêm Linh Trang, giọng nói yếu ớt của anh vang lên: “Linh Trang đâu?” Bác sĩ bước ra nói với ông cụ đang đợi bên ngoài phòng bệnh: “Tổng giám đốc ầm ï muốn gặp tổng giám đốc Nghiêm sao?” Đây cũng là điều mà ông cụ Chiến lo lắng nhất, ông ta thở dài sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Dư Thiên An, nói: “Đều là tại cô khiến cho Linh Tranh hiểu lầm Hàn Quân, có phải cô muốn cháu trai tôi chết không nhảm mắt sao?” Dư Thiên An co rúm người vào một góc tường rồi không ngừng lẩm bẩm tự trách: “Con chưa từng nghĩ sự việc sẽ đến mức này” Bời vì Chiến Hàn Quân không nhìn thấy Nghiêm Linh Tranh nhưng trong đầu anh vẫn mơ màng dừng lại hình ảnh cô thấy được vi bê bối của anh với Chu Mã liền quay người bỏ chạy. Anh tưởng rằng cô giận anh, anh tưởng rằng cô bỏ rơi anh, Chiến Hàn Quân nghĩ đến nhưng điều này liền suy sụp, anh đột nhiên chật vật ngồi dậy khỏi giường bệnh rồi lảo đảo bước ra ngoài. “Linh Trang” Trong đầu anh bây giờ chỉ có một suy nghĩ là đi tìm Linh Trang. Bên ngoài phòng bệnh, đám người kia nhìn thấy Chiến Hàn Quân đi ra ngoài, sắc mặt anh tái nhợt, cở thể yếu ớt run rẩy như lá rụng trong gió thu liền cảm thấy vô cùng đau lòng. Ông cụ Chiến cầu xin: “Nhóc Quân, con nghe lời yên tâm dưỡng bệnh đi” Chiến Hàn Quân nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Linh Trang nhưng không thấy, anh đột nhiên suy sụp, nước mắt lăn dài Khoảnh khắc đó, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi đỏ tươi cùng với những giọt nước mắt trong veo của anh giống như một bức tranh đẹp nhưng thê lương. “Linh Trang đâu? Có phải cô ấy sẽ không tha thứ cho cháu nữa không?” Anh lo lắng hỏi. Ông cụ Chiến nói: “Nhóc Quân, nếu như Linh Trang biết cháu chỉ là thân bất do kỷ* thì con bé sẽ tha thứ cho cháu thôi. *Thân không do tự mình làm chủ, không thể làm theo ý mình. “Nhưng cháu không còn thời gian nữa rồi” Chiến Hàn Quân vô cùng hoảng hốt, anh không thể mang theo nỗi tiếc nuối này mà chia cách với cô được… Dư Thiên An bò đến dưới chân Chiến Hàn Quân cầu xin: “Hàn Quân, mẹ sai rồi, xin hãy tha thứ cho mẹ” Gương mặt đỡ đạn của Chiến Hàn Quân nhìn thấy Dư Thiên An liền cười khổ: “Tha thứ cho bà sao thì Linh Trang của tôi sẽ trở về sao? Dư Thiên An, bà đã cho tôi một sinh mệnh, bây giờ tôi trả nó lại cho bà. Tôi sẽ không còn nợ nần gì với bà nữa, bà là bà, tôi là tôi, chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa”