Chương 1859: Các em còn dám tranh sủng với mẹ à Chiến Hàn Quân nấm tay Linh Trang dẫn cô đi đến trước mặt bạn bè thân thích nâng ly cảm ơn. Những người đấy đều có dung mạo. xuất chúng, dáng vẻ yểu điệu ôn nhu và mang theo nét đẹp hiện đại khiến cho Linh Trang như một chú chim nhỏ nép mình vào trong lòng Chiến Hàn Quân, cánh tay mạnh mẽ của Chiến Hàn Quân vẫn luôn ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô giống như cây liền cành, chim liền cánh không thể nào tách rời khiến cho người khác vô cùng ao ước. Sau tiệc cưới Linh Trang mệt mởi trở về tòa thành Ái Nguyệt. Cô vừa tiến vào vườn hoa liền không màn đến hình tượng đá văng chiếc giày cao gót ra rồi sau đó liền nhấc váy lên chạy vào trong. Chiến Hàn Quân cúi người nhặt đôi giày cao gót mà Linh Trang vứt lung tung lên, phủi bụi xung quanh rồi đặt vào trong tủ giày. Chiến Hàn Quân vừa xử lý xong đôi giày của Linh Trang thì một đôi giày sneaker màu trắng phiên bản giới hạn toàn cầu liền bay đến Chiến Hàn Quân đứng thắng ngư: ánh mắt sắc bén nhìn bé Tùng rồi ra lệnh: “Mau cất giày đi” Bé Tùng làm nũng: ‘ giúp con cất đi” “của mình thì tự mình làm” Chiến Hàn Quân công chính nghiêm minh nói. Bé Tùng chỉ có thể đi đến cúi người xuống nhặt giày của mình lên đem đi cất. Lúc này bảo bổi Thanh An đi đến rồi thong thả ném giày đi… Chiến Hàn Quân quát lên: “Bảo bối Thanh An…” Thanh An làm nũng nói: “Bố ơi, lúc nãy mẹ cũng vứt giày lung tung như vậy mài Bố thiên vị, bố không hung dữ với mẹ, chỉ hung dữ với bọn con thôi!” Chiến Hàn Quân: “…” Cũng may anh có tài ăn nói nên lập tức ngụy biện: “Các con không phải không biết mẹ các con ở trong nhà chúng †a chính là nữ hoàng bệ hạ, ai dám hung dữ với mẹ các con chứ?” Chiến Hàn Quân nói xong liền nghiêm mặt đi vào. Chiến Quốc Việt đi đến, cậu nhếch khóe môi lên cười nói: “Ai cho các em tự tin vậy, còn dám tranh sủng với mẹ à?” Bé Tùng và bảo bối Thanh An nhìn nhau rồi lắc đầu cười khổ. Bé Tùng nói: “Có lẽ em nhảy ra từ bên trong khe nứt của tảng đá rồi” Bảo bối Thanh An nói: “Em chắc cũng không phải là con đẻ rồi.” Linh Trang nằm dài trên ghế sô pha, hai bàn chân trăng nõn bởi vị mang giày cao gót một thời gian dài nên đã bị tróc da, ở chỗ vết sưng đỏ còn có một ít tơ máu. Chiến Hàn Quân tìm thuốc mỡ trong hộp thuốc rồi ngồi xuống trước mặt Linh Trang, sau đó liền nhẹ nhàng giúp cô thoa thuốc. Linh Trang nói: “Cuối cùng thì em cũng biết tại sao đôi giày pha lê của Lọ Lem lại biến mất rồi” Tại sao?” Chiến Hàn Quân cười hỏi. “Bởi vì mang giày quá lâu sẽ rất đau” Linh Trang nói. Chiến Hàn Quân: “…” “Mẹ ơi…” Mấy đứa nhỏ nối đuôi nhau đi vào trong. Bởi vì những chị khác lần đầu đến biệt thự Ngọc Bích nên đã đi tham quan quanh biệt thị Ngọc Bích nguy nga lộng lẫy rồi, chỉ có Chiến Quốc Việt, bé Tùng và bảo bối Thanh An đi đến thăm bố mẹ. Mặc dù Linh Trang đã kiệt sức nhưng khi nhìn thấy các con liền vô cùng vui vẻ, cô đưa tay ra và nói: “Các con lại đây để mẹ nhìn cho kỹ nào” Ba đứa trẻ ngoan ngoãn đứng thành một hàng để Linh Trang nhìn ngắm. Linh Trang nhìn thấy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của Chiến Quốc Việt liền không nhịn được mà đau lòng nói: “Quốc Việt nhà chúng ta từ nhỏ đã chịu nhiều khó khăn cũng không có mẹ thương yêu nên từ nhỏ đã có tính cách cô độc trầm tính rồi. Sau này con hãy cùng đi đến trường học với em trai em gái đi, đi làm những việc mà những đứa trẻ cùng tuổi với con nên làm. Mẹ mong con càng ngày càng trẻ trung hơn.” Gương mặt Chiến Quốc Việt co giật, cậu chỉ mới 15 tuổi vậy mà mẹ lại mong cậu càng ngày càng trẻ trung hơn? Bé Tùng không nhịn được cười thành tiếng. Linh Trang đưa mắt nhìn về phía bé Tùng, nhìn gương mặt của đứa trẻ tuy rằng gần như giống hệt với Quốc Việt nhưng đôi mắt đào hoa kia lại hấp dẫn chết người, Linh Trang nhìn bé Tùng như thể nhìn thấy cảnh sắc hoa đào đang nở rộ.