Chương 1861: Em sẽ không bao giờ phụ lòng anh Khuôn mặt yên giấc của Linh Trang mang theo chút nụ cười nhẹ, đến đôi mày thanh tú như tranh cũng để lộ ra tâm trạng tốt của cô. Chiến Hàn Quân đưa tay ra và nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của cô, đây chính là cô gái anh đã thích từ nhỏ, cô gái khiến anh vừa nhìn đã rung động, vốn dĩ anh muốn ôm cô vào lòng chiều chuộng nhưng không ngờ cuối cùng chính cô lại là người đã cứu rỗi anh ra khỏi cái thế giới đầy u ám này, đã vậy còn ban cho anh một gia đình hạnh phúc trọn vẹn nữa. Chiến Hàn Quân cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được cô. ‘Yêu cô chính là quyết định sáng suốt nhất của Chiến Hàn Quân. Anh nắm chặt lấy tay cô và khẽ lẩm bẩm nói: “Linh Trang, sau này hãy chỉ dạy anh thật nhiều nhé” Đôi mắt còn ngái ngủ của Linh Trang khẽ mở, khi nhìn thấy Chiến Hàn Quân thì cô đã gọi một tiếng ngọt ngào: “Ông xãt” Chiến Hàn Quân thấy cô đã thức dậy bèn chầm chậm khiêu khích nói: “Linh Trang, em có biết bốn chuyện lớn trong cuộc đời con người là gì không?” Linh Trang chau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Lúc hạn hán gặp mưa rào, lúc thi đỗ công danh, lúc gặp được người quan ở nơi đất khách quê người.” Nói đến đây, khuôn mặt Linh Trang bỗng nở nụ cười xấu hổ. Chiến Hàn Quân trách móc nói: “Đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, em muốn anh Quân của em chờ đợi dài cổ sao?” Linh Trang quàng tay lên cổ anh và đặt một nụ hôn lên khuôn mặt anh. Rất lâu sau đó, Linh Trang mệt mỏi nheo mắt lại và nói bằng giọng nũng nịu nói: “Ngủ ngon, anh Quân” Chiến Hàn Quân ôm cô vào lòng mình: “Ngủ thôi, cục cưng” Trăng thanh gió mát. Bốn anh chàng điển trai của đội quân Quỷ Ảnh khó khăn lắm mới được rảnh rỗi nên đã cùng một vài cô gái trẻ trung xinh đẹp tụ tập lại cùng nhau nâng ly chúc mừng cái ngày hạnh phúc mỹ mãn này. Bảo bối Thanh An định lén lẻn vào trong phòng chuẩn bị cho anh Diệp Phong một sự kinh ngạc nhưng đột nhiên lại nghe thấy có người nhắc đến tên của cô bé. “Diệp Phong, nghe nói anh đã có một cô bạn gái nhỏ tuổi? Chuyện này có thật không?” Diệp Phong lắc lắc ly rượu màu bạc và uống một ngụm, sau đó liếc cô gái kia một cái ¡ nghiêm túc nói: “Đó là con gái bố nuôi của tôi, tôi lớn hơn cô ấy mười hai tuổi lận, sao có thể làm hại cô ấy chứ?” “Diệp Phong, bây giờ chuyện tình già trẻ cũng không còn hiếm thấy nữa, nếu anh thích cô ấy thì có thể đợi cô ấy thêm vài năm nữa..” Người phụ nữ kia chưa nói hết thì đã bị thô lỗ ngắt lời: “Lần đầu tiên khi cô ấy không phải là cô gái trong tuổi trưởng thành mà lúc đó chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi thôi, trong mắt của tôi cô ấy giống như cô em gái nhỏ vậy, tôi trông thấy cô ấy lớn lên từng ngày, cảm giác này đã ăn sâu vào trong tâm trí nên không thể dễ dàng có thể thay đổi suy nghĩ đó được đâu” Bảo bối Thanh An nghe thế cả người lập tức trở nên cứng đờ. Nhưng cô bé không hề lựa chọn rút lui mà lấy hết mọi can đảm châm chậm bước tới trước mặt Diệp Phong. Đám con gái nhà giàu yêu kiều kia vừa nhìn thấy bảo bối Thanh An đã lập tức trở nên im lặng đi Diệp Phong lập tức đứng dậy và hỏi với vẻ đầy quan tâm: “Thanh An, sao em lại đến đây thế?” Bảo bối Thanh An nhìn anh ta, nhan sắc của cô bé mặc dù không xinh đẹp tuyệt trần như mẹ nhưng vẻ mũm mĩm đáng yêu của cô bé, cộng thêm đôi mắt to tròn long lanh khiến cô bé trông thật ngây thơ và dễ thương “Anh Diệp Phong, em rất buồn khi anh chỉ xem em là em gái của anh thôi, có những chuyện em cần phải nói cho anh biết bởi vì em không muốn chúng ta giống như bố mẹ của em, bởi vì hiểu lầm mà gây ra nhiều sự đau khổ chì chiết không đáng có” Đôi mắt đen láy long lanh như ánh sao trên bầu trời của cô bé đang nhìn anh ta đầy kiên định: “Anh Diệp Phong, em thích anh nhưng tình cảm của em dành cho anh không phải là tình anh em mà lại tình cảm yêu đương giữa nam nữ, mong anh Diệp Phong hãy làm rõ trái tim của mình, nếu anh đối với em có chút tình cảm nhỏ nhoi thì anh yêu tâm, em sẽ tuyệt đối trung thành với mối tình này, khoảng thời gian anh đợi em bao nhiêu năm qua đều xứng đáng cả bởi vì em sẽ không bao giờ phụ lòng anh đâu”