*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1869: Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa Chiến Quốc Việt vô cùng kháng cự việc bố tiếp quản công việc của cả hai nhà họ Chiến và họ Dư. Bởi vì cậu cảm thấy được nhà họ Chiến với tư cách là kim cương nhà giàu của thủ đô, mọi người trong phòng đều bị che dấu, tiếp nhận quản lý rất phiền phức. Còn nhà họ Dư cái kia ân oán giang hồ càng thêm phiên toái. Bố và mẹ đã mệt mỏi với hai nhà họ Chiến và họ Dư trong nửa đầu cuộc đời, trải qua đủ mọi khó khăn sinh tử. Vượt qua thời kì gian khổ đó để có được ngày hôm nay thực không dễ dàng, nên từ từ tận hưởng cuộc sống cho quãng đời còn lại của mình. Vì vậy, Chiến Quốc Việt rất bất mãn chế nhạo Chiến Hàn Quân: “Đây chính là ý nghĩa của việc người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm?” “Đây là hai ông cố của các con, được hạ lệnh là lừa dối mẹ con” Chiến Hàn Quân nhìn chằm chằm vào mắt các con của mình. Quốc Việt và bé Tùng liếc nhau, cả khuôn mặt đẹp trai phong độ đều nổi lên một tia giận dữ, bé Tùng kêu lên: “Hai ông già này rõ ràng biết sức khỏe của mẹ không được tốt, sao có thể bố trí cho mẹ một nhiệm vụ gian khổ như vậy?” Chiến Quốc Việt rất không thoải mái chế nhạo nói: “Hai ông già này ánh mắt gì vậy? Mẹ tôi là một người phụ nữ da trắng, tướng mạo xinh đẹp, chân dài, vừa nhìn thấy chính là như hoa mọc trong nhà kính. Sao có thể đảm nhận nhiệm vụ này? “ Chiến Hàn Quân rất hài lòng với câu trả lời của họ. “Có câu nói, nợ mẹ con trả. Ý các con thế nào?” Chiến Quốc Việt và bé Tùng ngẩn người trợn mắt há mồm. Ý của bố có phải là muốn bọn họ thừa kế quyền lực? Bé Tùng cũng không hay đùa nói: “Bố ơi, không phải vẫn còn có bố sao?” Chiến Quốc Việt nói: “Con chỉ nghe nói là vợ chồng một cặp thôi. Chưa bao giờ nghe nói về nợ mẹ con trả. “Bố phải chăm sóc mẹ. ” Chiến Hàn Quân nói Bé Tùng và Quốc Việt bốn mắt nhìn nhau Chiến Hàn Quân nhìn hai khối ngọc tỉ tạo hình cầm quyền lệnh, dụ dỗ nói: “Đây là hai khối ngọc tốt, nếu một ngày nào đó khi hai đứa gặp vấn đề, các con có thể bán chúng đi sẽ cầm cự được trong một thời gian. “ Chiến Quốc Việt: “..” Bé Tùng: “..” “Bố à, bố có thể nói lời nào dễ nghe hơn một chút không? Chiến Hàn Quân nói: “Cuộc đời luôn luôn là một đường gợn sóng. Có đỉnh núi và thung lũng. Sẽ không vì hai đứa là con của nhà họ Chiến mà đối xử ưu đãi với hai đứa. Ngày xưa, bố cũng từng sa sút tỉnh thần” Chiến Quốc Việt và bé Tùng không còn chấp nhận, lại sợ bố sẽ nói thêm những lời độc ác hơn. Cả hai đồng thời thở dài khó chịu: “Được rồi” Chiến Hàn Quân nói: “Vậy các con tự mình suy nghĩ một chút, các con muốn cầm quyền lệnh nào?” Quốc Việt vô cùng sĩ diện để bé Tùng chọn trước. Bé Tùng không nói hai lời liền chọn ngọc tỉ của nhà họ Dư Chiến. Chiến Quốc Việt nói nhẹ, hào hứng: “Bé Tùng à, đỉnh Everest cao tận trời xanh, nhà họ Dư Chiến cũng không sạch sẽ, sau khi em chọn nó, mai sau có thể không rút lui được. Vẫn là để anh đi đi?” Bé Tùng cười tươi với Chiến Quốc Việt. Ngay cả với suy nghĩ lịch sự của Chiến Quốc Việt, cậu cũng sẽ không để Chiến Quốc Việt đi đến một nơi xa xôi, cậu muốn giữ lại Chiến Quốc Việt tốt nhất ở bên cạnh bố mẹ tốt nhất của mình. Bé Tùng lấy bừa một lý do vô nghĩa: “Anh luôn nói rằng em có đầu óc đơn giản và tay chân phát triển tốt. Nhà họ Chiến là một thương gia quyền quý, nếu em đối phó với những kẻ trục lợi xảo quyệt, chẳng phải sẽ bị chúng gặm nhấm hay sao? Em vốn xuất thân từ Phòng Tình báo Quân đội, chuyên đối phó với bọn giang hồ. Em đến nhà họ Dư là thích hợp nhất” Chiến Quốc Việt bất đắc dĩ nhặt lên ngọc tỉ còn lại.