*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1956: Tại sao anh ấy lại không thử chấp nhận con Tô Cẩm không kết hôn, vậy cô ấy đến chọn áo cưới làm gì? Linh Trang chỉ có thể nghĩ đến hai khả năng: Một là Tô Cẩm không thể tổ chức lễ cưới, trong lòng nhất thời buồn bã thất vọng, cho nên một mình đi thử váy cưới để có thể biết được niềm vui khi làm cô dâu. Như thế thì, thật sự là làm khó cho cô ấy. Song đó còn có một khả năng, thì chính là Tô Cẩm cố ý chọn váy cư: m ra vẻ cho bé An xem, còn cố tình lộ tin tức cô ấy và Diệp Phong kết hôn ra để bé An biết được sao? Nếu như là như vậy, cô gái nhìn như ngốc nghếch đơn thuần kia, kỳ thực lại có tâm cơ cực kỳ kín đáo. Cô ấy muốn làm thành chuyện đó, chắc hẳn đã ngầm điều tra lộ trình đi học của bé An… Linh Trang vốn tâm tính thiện, chung quy lại không tin là mắt nhìn người của Diệp Phong lại kém như vậy. Cô tự thuyết phục chính mình. Tô Cẩm là một cô gái tốt. Cô không nên nghỉ ngờ chấn vấn cô ấy. Bé An đau lòng hỏi: “Mẹ, anh Phong thực sự thích chị Tô Cẩm sao?” Linh Trang nói: “Anh Phong của con từ trước đến nay đều mong muốn sớm có một gia đình. Gặp được cô gái thích hợp, anh ta theo đạo lý sẽ không buông tay. Về phần có đúng là yêu không, mẹ nghĩ vấn đề này chính Diệp Phong cũng mơ hồ” Bé An sắc mặt ảm đạm: “Vậy vì cái gì mà anh ấy không thể thử chấp nhận con chứ?” “Bởi vì con còn nhỏ. Anh Phong của con là người đàn ông có chuẩn mực của đạo đức, anh ta sẽ không để tâm ý đến cô gái chưa trưởng thành. Đây là anh ta quân tử đã nói: “Cậu ta có thích con hay không phải đợi con trưởng thành rồi mới biết được” Bé An gật đầu. Linh Trang hôn lên hai má cô bé nói: “Cục cưng, thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi con: “Chúc mẹ ngủ ngon” Khi Linh Trang đã trở về phòng ngủ, đèn ở trong phòng vẫn còn sáng trưng, Chiến Hàn Quân ngồi ở trên giường vô cùng buồn chán mà đọc sách giết thời gian. Nhìn thấy Linh Trang đi vào, anh mới buông sách xuống. Nhìn qua Linh Trang có chút ủ rũ, ỉu xìu, cô trực tiếp đi đến mặt anh, xốc mần lên liền nằm ở trên giường. Chiến Hàn Quân kinh ngạc hỏi: “Không tháo trang sức sao?” “Không muốn tháo xuống” Linh Trang nói giọng ỉu xìu. Chiến Hàn Quân kinh ngạc nhìn Linh Trang, cảm thấy được tâm trạng cô đang rất uy tư, vuốt ve khuôn mặt cô, sủng nịnh hỏi: “Lại làm sao vậy?” Trong lòng Linh Trang hiện lên gương mặt cô đơn lẻ loi của bé An và giọng nói để cho sinh cô sinh thêm một em gái cứ luôn quanh quẩn trong lỗ tai cô, Linh Trang chợt nói: “Anh Quân, chúng ta đem đứa nhỏ trong bụng em bỏ được không” Chiến Hàn Quân giật mình không nhẹ. Anh liền ngồi xuống, khuôn mặt tuấn tú không còn lại chút máu. “Linh Trang, anh mặc kệ em đã bị cái gì làm cho kích động. Con của chúng ta, anh sẽ không bỏ.” Linh Trang nhìn anh, khóe mắt liên đỏ, ẩm ướt. Linh Trang đột nhiên đẩy Chiến Hàn Quân ra, nghiêm mặt nói: “Tô Cẩm đã nói cho bé An chuyện cô ấy và Diệp Phong sẽ lấy nhau. Em cuối cùng lại cảm thấy cô ấy thực sự không có ý tốt” Chiến Hàn Quân nhìn thấy Linh Trang đang che chở cho. con gái, đột nhiên ôn nhu mà cười rộ lên. “Linh Trang, con gái lúc nào cũng hi vọng một hôn lễ hoành tráng. Tô Cẩm muốn nói để bé An cùng chung vui, nhất thời thiếu tình chừng mực có lẽ cũng là dễ hiểu được…”