Suốt đường đi không ai nói gì.
Mộc Tử Hoành thì chỉ chăm chú lái xe.
Lục Hạo Thành lúc này đang suy nghĩ phải làm sao để
Lam Lam chấp nhận anh trong thời gian ngắn nhát.
Để hai đứa con của anh chấp nhận anh.
Lam Hân như không hề để ý đến sự tồn tại của Lục Hạo Thành, thỉnh thoảng nói nhỏ với Tiểu Tuấn vài câu, rồi tự hỏi, không biết tối nay sẽ cho Tiểu Tuấn ăn gì? Sủi cảo, hay món gì khác?
Đột nhiên, trong đầu cô chợt nhớ lần trước cùng Cần Hi đi ăn ở một hàng ăn cao cấp mặc dù đã gặp phải
Cô Cố, nhưng không phải lần nào cũng sẽ gặp bà ta .
Sau khi hoàn tất mọi việc, Lam Hân mới thở phào nhẹ nhõm.
Một tiếng sau, Mộc Tử Hoành đậu xe ở trước cửa nhà
của Lam Hân.
Lam Hân cười nói: “Anh Lục, anh Mộc, làm phiền các anh rồi, các anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong
Lam Hân dắt con xuống xe.
Lục Hạo Thành cũng xuống xe, mở cốp, xách va li của
Lam Tử Tuần ra.
Nhìn hành động của Lục Hạo Thành, Lam Tử Tuấn
cũng có chút ấn tượng tốt.
“Cảm ơn chú!” Lần này giọng điệu của cậu không còn
thờ ơ nữa, hơn nữa còn cười với Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Không có gì,
nhớ phải nghe lời mẹ biết chưa.”
Nói xong, Lục Hạo Thành ngắng đầu liếc nhìn Lam Hân.
Lam Hân đang nhìn xuống điện thoại, khuôn mặt
thanh tú như có chút thất vọng.
Anh ta quay vào trong xe và Mộc Tử Hoành liền lái xe đi.
Lam Hân khẽ cúi xuống tìm con đường đến hàng ăn của nhà họ Vương, lúc ngước lên thì thấy Lục Hạo
Thành và Mộc Tử Hoành đã rời đi.
Cô nhìn cậu con trai đang nhìn mình, hỏi: “Tiểu Tuần, có chuyện gì vậy? Sao lại nhìn mẹ như vậy?” Cô hiểu rất rõ con trai mình, ánh mắt cậu rõ ràng có chuyện
muốn nói.
Lam Tử Tuần cười nói: “Mẹ, mẹ không thấy rằng chú
Lục khác với người ta đồn đại sao”
Lam Hân cười, tự tin xinh đẹp, giống như một đóa hồng đung đưa nở rộ, khí chất đó khiến cô trở nên rất đặc biệt: “Tiểu Tuấn, tin đồn không đáng tin, nhưng
đôi khi đôi mắt sẽ đánh lừa chúng ta.”
Lục Hạo Thành vốn là một ông trùm trong giới kinh
doanh, những gì mà mọi người biết về anh cũng chỉ là
từ những câu chuyện phiếm trên tạp chí.
“Đi thôi, chúng ta về nhà trước, mẹ sẽ ra ngoài mua
đồ ăn ngon cho con. ”
“Vâng!” Lam Tử Tuấn nhìn theo hướng Lục Hạo Thành rời đi, mắt cậu rơm rớm, chẳng lẽ mẹ không phát hiện ra hai anh em cậu trông rất giống Lục Hạo
Thành sao?
Tắt nhiên, vì mẹ chúng không biết bố chúng là ai cả?
Trước đây, mẹ đã phải chịu nhiều tổn thương, vì vậy ba anh em cậu không bao giờ dám nhắc đến chuyện
của bồ trước mặt mẹ.
Lâu dần, các cậu cũng không muốn đòi bố nữa nên
cũng không tìm hiểu kỹ vấn đề này.
Nhưng sau khi về nhà nghe kể về chuyện của Lục
Hạo Thành, cậu mới thực sự hiểu rõ con người Lục
Hạo Thành. Từ lúc nhìn thấy Lục Hạo Thành trên tạp
chí cậu đã đờ người ra vì hai người trông rất giống nhau.
Điều kỳ lạ hơn nữa là cậu phát hiện trong phòng của bà nội mình, trong hộp cát tông dưới giường, có các tạp chí của Lục Hạo Thành và một số tin tức nhảm nhí. Khi đến đây, cậu đã lấy bừa một tờ tạp chí tài
chính mang theo lên máy bay để ngâm cứu.
Sau buổi gặp hôm nay, cậu càng cảm thấy hai người
trông rất giống nhau.
Có thể là sâu trong tiềm thức, mẹ cậu không muốn tìm
cha ruột của các cậu nữa.
Dù mẹ không muốn tìm nhưng cậu vẫn có thể âm
thầm tìm kiếm.
Ít nhất thì cậu muốn biết đó là ai?
Lam Tử Tuấn trong lòng rất rối bời, chỉ tìm không nhận là được. Những gì mẹ lo lắng trong lòng cậu đều
hiểu được.