Chương 2083: Trúng độc “Bé Tùng” Giọng nói lảnh lót như tiếng chuông vang vang lên. Bé Tùng cúi đầu nhìn một cái thì thấy rất nhiều gương mặt đứng dưới gốc cây. Các chị em ở Điện Quân Tình đứng thành một hàng từng gương mặt đều mang theo sự vui vẻ nhìn cậu ý cười mang đầy sự quyến rũ. Các chị em kéo ra một cái băng đô trên đó viết: “Cảm ơn vì đã gặp nhau chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng nhau san bằng mọi sóng gió” Lúc này bé Tùng mới nhớ tới hôm nay là ngày kỷ niệm bảy năm cậu cùng các chị em trong Điện Quân Tình gặp nhau. “Ừ” Bé Tùng trịnh trọng gật đầu. Tương lai mưa gió có người phụng bồi giúp đỡ bên cạnh cậu khiến cậu không còn mê mang nữa. Hai năm sau. Bé Tùng cùng các chị em đang ra sức chuẩn bị chiến đấu để thi vào trường đại học. Nhưng vào sáng sớm một ngày nào đó Oai Phong lại chợt té xỉu ở trong phòng học. Các bạn học cùng lớp vây quanh cô ríu rít bàn tán. “Sao mà đột nhiên lại té xỉu như vậy?” “Nhanh xem kìa sao mà móng tay cô ấy lại đột nhiên biến thành màu đen rồi?” “Sao giống như nó còn đang lan lên trên mặt vậy? Cô ấy bị trúng độc sao?” Các chị em nhà họ Chiến tôi nhìn cô cô nhìn tôi, thần sắc trên mặt không hẹn mà cùng ngưng trọng. Không bao lâu sau thì bé Tùng tới. Cậu ta cõng Oai Phong lên trên xe chạy thẳng đến bệnh viện Á Châu. Ở cửa bệnh viện vậy mà lại vô tình gặp được Phong Mang cùng Quan Minh Vũ, Quan Minh Vũ cả người vô lực, được Phong Mang đỡ đi tới bệnh viện Á Châu khám bệnh. “Anh Quan Minh Vũ bị làm sao vậy?” Bé Tùng kinh ngạc hỏi. Trong ấn tượng của cậu thì cho đến bây giờ thân thể của Quan Minh Vũ đều như tường đồng vách sắt không gì địch lại hầu như anh ấy chưa từng sinh bệnh bao giờ. Nếu như Quan Minh Vũ ngã xuống thì khiến cho trong lòng Bé Tùng chỉ có một dự cảm vô cùng không tốt: Đó chính là tiên đoán vào hai năm trước của Đơn Thúy Vân là sự thật. Độc mà Quan Minh Vũ cùng Oai Phong trúng cùng lắm thì chỉ có thể kéo dài được thêm hai năm rồi sẽ phát tác ra ngoài. Phong Mang cũng nghĩ đến vấn đề này vì thế khẩn trương nói: “Quan Minh Vũ cùng Oai Phong đồng thời bị bệnh chẳng lẽ là thật sự đã trúng độc của Đơn Thúy Vân sao?” Bé Tùng nói: “Trước tiên đưa vào trong bệnh viện đi làm kiểm tra” “Được” Phong Mang cùng Bé Tùng mang Chiến Oai Phong cùng Quan Minh ‘Vũ đưa vào trong trung tâm kiểm nghiệm Á Châu. Sau khi lấy máu xong thì lại làm một loạt các kiểm tra rốt cuộc thì các bác sĩ cũng rút ra được một kết luận. “Có một loại vi sinh vật chưa được xác định trong máu. Đáng sợ hơn là loại sinh vật này dùng phương pháp nhân bản để sinh sản theo số bội tăng.” Điều này có thể nói là tin dữ động trời. Quan Minh Vũ cùng Oai Phong không khác nào là một cơ thể sống cho đám vi sinh vật vô danh này ký sinh sớm muộn cũng có một ngày thân thể bọn họ sẽ bị đám vi sinh vật không rõ này xâm chiếm vỡ tan. Đáng sợ hơn là những con vi sinh vật không tên này đã vượt qua một thời gian ẩn núp rất dài trong cơ thể rồi giờ mới bùng nổ sợ là sẽ còn lây cho những người thân bên cạnh. Quan Minh Vũ nằm đó vẫn còn lạc quan, lập tức an ủi bé Tùng cùng Phong Mang còn đang khổ sở: “Không có sao đâu. Dù sao thì đời này anh cũng đã sống đủ rồi. Phong cảnh nên gặp đều đã gặp. Cuộc sống nên hưởng thụ cũng đã hưởng thụ. Sống cũng không có bao nhiêu sóng gió. Chờ thời điểm đó đến thì mọi người hãy giúp anh xử lý một chút. Anh chết trong tay hai người cũng coi như là một nơi đoàn viên tốt” Phong Mang khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, gầm hét lên: “Đừng nói nữa” Bé Tùng thành khẩn thề thốt nói: “Cháu sẽ không để cho hai người có chuyện. Chờ cháu đi tìm Đơn Thúy Vân, bảo bà ấy đưa thuốc giải cho cháu” Nói xong bé Tùng rời đi. Rất nhanh, Quốc Việt cũng nhận được tin tức sau đó liền cấp tốc chạy tới ra lệnh cho các bác sĩ còn đang bất lực: “Lập tức mở ra cuộc nghiên cứu thí nghiệm, cần phải đem cái đám vi sinh vật không rõ tên trong cơ thể bọn họ giết chết hết cho tôi” Chủ viện nghiên cứu vô cùng khách quan nói: “Tổng giám độc, tạm thời bất kể là Á Châu chúng ta có đủ thực lực để nghiên cứu ra thuốc giả hay không thì cũng sợ rằng Quan Minh Vũ cùng Oai Phong sẽ không đợi được đến ngày đó. Một khi thân thể của bọn họ bắt đầu xuất hiện sự lây lan ra thì chỉ sợ cũng sẽ…” Quan Minh Vũ nghe ra ý nói bóng nói gió của bác sĩ liền cười nói: “Yên tâm đi, nếu như đến ngày đó thì cũng sẽ là ngày chết của tôi” Quốc Việt hung hăng trợn mắt nhìn anh ta khiển trách: “Ai nói ngày đó sẽ là ngày chết của chú? Chú phải sống cho thật khỏe mạnh cho tôi. Không có sự cho phép của tôi thì không cho phép chú chết”