*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2191: Em dùng Chu Khuê nhìn thật sâu vào Thanh Tùng, bán tín bán nghỉ hỏi: “Em muốn cái thứ hại người đó để làm gì?” Thanh Tùng ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, ánh mắt của Chu Khuê thật giống như cậu muốn đi gây tội vậy. Thanh Tùng không muốn tiết lộ thân phận của Thanh An, chỉ có thể vụng về nói: “Ao ôi, em dùng mà.” Chuyện của điện Quân Tình được Chu Khuê giấu kín như bưng, nếu Thanh Tùng không nói một nguyên do, Chu Khuê tuyệt đối sẽ không đưa cho Thanh Tùng cách phối thuốc. “Chị sẽ không đưa cho em, em từ bỏ đi. Thanh Tùng, chúng ta khó khăn lắm mới tách ra được điện Quân Tình và đi đến ngày nay, sao em có thể còn nhớ đến những thứ quá khứ đó chứ? Những thứ đó có hiệu quả như thế nào, em còn không rõ sao?” Thanh Tùng rất chỉ bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có cách cuống cuồng nói: “Chị Chu Khuê, em nói thật nhé. Em có yêu một cô gái, nhưng mà em không biết tâm ý của người kia, cho nên muốn để cô ấy dùng loại thuốc này. Như vậy em có thể tra hỏi ra tâm ý của cô ấy với em.” Sắc mặt Chu Khuê trắng bạch. Ánh mắt cô ấy liếc đến chỗ bọn chị em đẳng kia, sau đó lôi kéo Thanh Tùng núp đi xa hơn. “Em thích ai?” Cô ấy khẩn trương hỏi Thanh Tùng. Trực giác nói cho cô ấy biết, cô gái Thanh Tùng thích có lẽ là một trong số chị em của điện Quân Tình. Dù sao Thanh Tùng sớm chiều ở chung với bọn họ, lại chưa từng có cơ hội tiếp xúc với những cô gái khác. Thanh Tùng cố ý vặn vẹo nói: “Ôi! Chuyện thế này, chữ nào cũng đều có nét, chị muốn em nói thế nào chứ?” Chu Khuê cố tình hỏi tới: “Cô gái em thích là mấy chị em trong điện Quân Tình đúng không?” Thanh Tùng chỉ có thể gật đầu. Chu Khuê thở dài, khuôn mặt thanh tú ấy hiện lên một biểu cảm u sầu. “Được rồi. Chị sẽ giúp em một lần” Thanh Tùng vui mừng nhảy nhót nói: “Cảm ơn chị Chu Khuê.” Cậu nhìn Chu Khuê, sau đó vui vẻ rời đi. Cô ấy đi lên núi, còn nghiêm túc tìm kiếm thảo dược cho Thanh Tùng. Lúc cô ấy làm những chuyện này, trong đầu vẫn luôn nghĩ mình và Thanh Tùng không còn ở bên nhau được bao lâu nữa, cho nên phải trân trọng khoảng thời gian này, phải dụng tâm giúp cậu làm tốt chuyện lần này. Thế nhưng tâm trạng Chu Khuê vẫn không thể ức chế được, vẫn luôn khó chịu. Nước mắt cô ấy cứ chảy rơi không kiềm được, cuối cùng khóc đến đỏ cả mắt. Lúc trở lại động, các chị em đều thấy sắc mặt Chu Khuê không đúng lắm và muốn tiến lên để hỏi thăm. Nhưng cách thức Chu Khuê biểu hiện ra cứ lạnh nhạt, cô ấy vác dược liệu đi đến thẳng động của Lạc Thanh An. Thanh An thấy Chu Khuê thì hơi sững sờ. “Cô Chu Khuê, cô sao vậy?” Thanh An ân cần hỏi thăm. Chu Khuê buông dược liệu xuống, gượng cười: “Bà bà, cháu có thể mượn chày đâm thuốc của bà dùng một chút hay không?” Thanh An gật đầu: “Cầm lấy đi.” Chu Khuê nói: “Cảm ơn bà” Thanh An nhìn Chu Khuê cho dược liệu vào cối rồi nghiền quấy lung tung, như thể đống dược liệu kia là kẻ địch của cô ấy, cô ấy muốn tiêu diệt bọn chúng vậy. Thanh An nhìn các thứ dược liệu, lại nhìn cách phối thuốc, nhất thời sinh nghỉ. Dược liệu này có khả năng làm mê ảo tâm trí, chị Chu Khuê dùng nó để làm gì vậy?