Lúc cô bước vào cửa công ty, từ xa đã nhìn thấy Khương Tĩnh Hàm.
Khương Tĩnh Hàm đến đây để làm việc chỉ để giết thời gian và đề điều tra thân phận của cô.
Cửa thang máy mở ra, cô bước vào một cách thong thả và bình tĩnh.
Khương Tĩnh Hàm nhìn theo bóng lưng của Lam Hân, thấy cô không có chút ngập ngừng nào cả.
Nghĩ đến kế hoạch thâu đêm của cô ta đã bị thất bại từ khi còn trong trứng nước.
Nếu cô thực sự là Khương Lam Hân, vừa rồi cô ta gọi cô như vậy, cô sẽ vô thức dừng bước hoặc có những hành động khác.
Nhưng mà Lam Hân này lại rất thờ ơ, lẽ nào cô thật sự không phải Khương Lam Hân.
“Làm gì vậy? Sao cậu cứ ở đây, sắp trễ giờ rồi.” Cố An An mặc một chiếc váy bó sát màu trăng, dáng người cao, mảnh mai, cô ta đi đến bên cạnh Khương Tĩnh Hàm nói.
“Chờ cậu!” Khương Tĩnh Hàm cười nói.
Cố An An không tin rằng Khương Tĩnh Hàm lại tốt bụng đến mức đứng đợi cô ta ở đây.
“Đi thôi!” Cố An An bước về phía thang máy.
Để được vào đây làm việc, cô ta đã tốn bao nhiêu công sức, cô ta nhất định phải vượt qua thời gian thử việc tháng này.
Khương Tĩnh Hàm đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Viên Viên.
“Viên Viên, sao giờ cô mới tới? Lam Hân đã đi lên rồi.”
Khương Tĩnh Hàm cau mày.
Viên Viên là trợ lý của Lam Hân, sao lại đến muộn hơn cả Lam Hân?
Viên Viên liếc nhìn thời gian trên điện thoại, vẻ mặt thì lo lắng nhưng lại cười lạnh: “Yên tâm đi, cho dù tôi đến muộn, cô ấy cũng không dám nói gì.” Trước mặt người ngoài, Viên Viên luôn tỏ ra rất kiêu căng ngạo mạn.
Đặc biệt là trước mặt Cố An An và Khương Tĩnh Hàm.
Gia thế của cô ta không bằng hai người phụ nữ này, về mặt công việc, cô ta càng không muốn yếu thế trước mặt họ.
“ Viên Viên, làm tốt lắm, xem Lam Hân kia có thể ngang ngược bao lâu, nhất định phải dạy cho cô ta một bài học nhớ đời.” Khương Tĩnh Hàm cười nói, Lam Hân rất kiêu ngạo, phải cho cô một bài học cô mới biết sợ mấy người họ.
“Sẽ không lâu nữa đâu, chờ xeml” Viên Viên đưa tay vuốt mái tóc dài của mình, cười lạnh nói.
Khi Lam Hân ra đi, cô ta sẽ có cơ hội đảm nhận vị trí trưởng phòng thiết kế.
Lúc này, cô ta dường như đã quên hết những gì Lam Hân nói với mình.
“Từ khi nào mà cả trợ lý cũng hung hăng như vậy?”
Giọng nói ma quỷ của Âu Cảnh Nghiêu vang lên ở phía sau ba người họ.
“A …” Viên Viên hoảng hốt hét lên.
“Thư ký Âu, sao anh lại ở đây?” Khương Tĩnh Hàm nuốt nước bọt khi nhìn vẻ mặt u ám của Âu Cảnh Nghiêu.
Những lời họ vừa nói liệu có phải bị Âu Cảnh Nghiêu nghe thấy hét rồi hay không?
Thằng cha này thoát ẩn thoắt hiện như ma quỷ, thật đáng ghét!
Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhạt liếc nhìn Khương Tĩnh Hàm, châm chọc nói: “Đây là tập đoàn Lục Thị, tôi là thư ký của tổng giám đốc, tại sao tôi không thể ở đây?”
Sắc mặt Khương Tĩnh Hàm trở nên bối rối, cô ta cảm thấy căng thẳng như một kẻ ngốc.
Cô ta cúi đầu đứng sang một bên, không dám lên tiếng nữa.
Viên Viên căng thẳng đến toát mò hôi hột.
“Mọi người đứng đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Hạo Thành vang lên ở phía sau.
Cả đám người ngay lập tức đứng sang một bên và đồng thanh hô lên: “Chào buổi sáng tổng giám đốc lỄNG ì) Lục Hạo Thành gật đầu, không liếc mắt nhìn ai mà đi thẳng tới thang máy của chính mình.
Âu Cảnh Nghiêu cũng theo sau anh.
Viên Viên không kịp nói thêm điều gì khác, nhìn thấy thang máy đến, cô ta chạy nhanh vào mà không đợi Khương Tĩnh Hàm và Cố An An.
Cố An An cười lạnh nói: “Cô còn nói không sợ sao?
Chuồn nhanh hơn thỏ.”
Cố An An liếc xéo Khương Tĩnh Hàm, nói: “Tôi thấy hai người rất thân quen thì phải?”
Khương Tĩnh Hàm nghe vậy thì hơi lo lắng, vừa rồi cô ta quá nóng vội mà quên mắt rằng Cố An An đang ở bên cạnh mình.