Đôi khi không thể không cảm thán, đúng là duyên phận Những con người vốn dĩ chẳng có liên quan tới nhau giữa biển người mênh mông, lại có thể cùng nhau trở thành một gia đình hạnh phúc.
Lam Tử Kỳ cười chạy tới nói: “Ông, thật tốt quá, sau khi bà gả đi, cháu sẽ có ông và bà, nhưng ông bà có cùng nhau đón cháu đi học về không?”
THANH: ng ” Dịch Thiên Kỳ xoa đầu Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ, sẽ vậy, Ông sau này sẽ cùng bà của cháu đón cháu đi học về.” Dịch Thiên Kỳ giọng nói sang sảng, có thể nhìn ra được tâm trạng hiện giờ vô cùng vui vẻ.
Trầm Giai Kỳ bên cạnh nhìn thấy gia đình Lam Hân một nhà ấm áp cũng rất hâm mộ cô.
Người tử tế được đền đáp bằng sự chân thành Bởi vì Lam Hân tốt bụng, khiến cô có được càng nhiều hạnh phúc.
“Lam Lam, mang sổ hộ khẩu tìm đến đây.” Dịch Thiên Kỳ nói.
Lam Hân thắc mắc “Cha, cha và mẹ đi lĩnh chứng sao?”
“Đúng! Còn có bốn mẹ con con, về sau người một nhà chúng ta cùng có tên trên một sổ hộ khẩu.”
THỦ, ” Lam Hân sợ ngây người, cha mình rốt cuộc có khát vọng có một gia đình đến thế nào chứ?
“Cha, như vậy dân chính cục sẽ cho phép sao ”
Dịch Thiên Kỳ cười liếc cô một cái “Lam Lam, cha con là Dịch Thiên Kỳ, không có việc gì không làm được? Con chỉ cần mang số hộ khẩu theo cha là được.”
“NHưƯNG , ” Lam Hân nhìn thoáng qua mẹ, vẻ mặt do dự.
“Con nhóc này, làm sao vậy?? Chẳng lẽ con muốn đổi ý ư?”
Dịch Thiên Kỳ có chút nóng nảy.
Quen biết đứa nhỏ này nhiều năm, ông hiểu tính tình Lam Hân, cô cũng không bởi vì ông giàu có mà nhận người cha này, mà là bởi vì nhân phẩm của mình.
Lam Hân vội lắc đầu cười, nhìn vẻ mặt sốt ruột của người trước mặt, cô bỗng nhiên hiểu được, ông cũng giống cô của nhiều năm trước, đều khát vọng có được một gia đình ấm áp.
“Cha còn chưa cầu hôn mẹ con đâu? Nhẫn cũng không có?
Như vậy thì không thể được. Cha cũng không thể cứ như vậy đem mẹ con bắt mất được.”
Dịch Thiên Kỳ vừa nghe, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Cha lại tưởng chuyện gì chứ, chuyện này dễ dàng giải quyết, nhẫn kim cương nhiều năm trước cha đã mua rồi.
Hôm nay đi lĩnh chứng trước, chờ thêm một thời gian, cha cho TU XI: LỢI vu mẹ con một lê cưới long trọng, tât cả liên viên mãn.
Đây là người phụ nữ ông yêu nhất, ông sẽ không để Thanh Thanh chịu thiệt thòi.
Ông có lương tâm, có thiện tâm, có chân thành.
Không sợ Thanh Thanh không thương mình.
Mấy năm nay, ở trước mặt Mộ Thanh, Dịch Thiên Kỳ vẫn bình tĩnh giữ khuôn phép.
Mộ Thanh nhìn ra tình ý trong mắt ông, cũng dịu dàng cười: “Thiên Kỳ, hôn lễ không cần. …..
“Không được, Thanh Thanh, tôi sẽ cho bà hôn lễ thuộc về chúng ta.” Dịch Thiên Kỳ ngắt lời, ông biết lòng bà đang nghĩ gì “Được. Tùy ông đi, nhưng mà hôn lễ còn phải đợi một thời gian nữa” Mộ Thanh ưu thương nhìn lại.
Dịch Thiên Kỳ hiểu ý “Thanh Thanh, tôi hiểu được”
Ông sẽ giúp bà.
“Vâng” Mộ Thanh nhọt nhạt cười, lúc này mới yên tâm.
Dịch Thiên Kỳ nhìn về phía Lam Hân, thúc giục nói: “Lam Lam, còn ở đây làm gì? Nhanh đem hộ khẩu ra đậy, hiện tại vừa giờ làm việc buổi chiều rồi.”
“Được” Lam Hân cười xoay người chạy lên lầu.
Mộ Thanh nhìn thấy Trầm Giai Kỳ nói: “Giai Kỳ, cháu cùng Kỳ Kỳ, Tiểu Tuấn ở nhà, mấy thứ này cháu đừng dọn dẹp nữa, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Lát nữa dì về sẽ dọn sau.
“Được” Trầm Giai Kỳ cười gật gật đầu.
Tiểu Tuấn đi đến trước mặt Mộ Thanh, cười nói: “bà, ông, chúc mừng hai người.”
“Cám ơn Tiểu Tuấn! Tiểu Tuấn ngoan nhát.” Dịch Thiên Kỳ mặt mày hớn hở, được hai cháu tra, một cháu gái, thật trọn vẹn.
Chờ Lam Hân mang theo sổ hộ khẩu xuống dưới lầu, mới đột nhiên phát hiện một vấn đề.
“Cha, hôm nay là thứ bảy, hình như không có ai đi làm”
Dịch Thiên Kỳ lại lắc đầu cười “Lam Lam, cái này cha biết, thứ bảy vẫn có người đi làm, đến khi mặt trời lặn vẫn có, đối với cha mà nói, không có gì không thể.”
Lam Hân cười, người có tên tuổi như ông, chắc chắn có nhiều tạ n mồi quan hệ.
Ngay lập tức, Dịch Thiên Kỳ nóng lòng lái xe mang theo Lam Hân cùng Mộ Thanh đi đến cục dân chính.
Mà lúc này Lục Hạo Thành cùng Mộc Tử Hoành đã về tới nhà cũ của họ Lục.
Ở nhà cũ, tất cả mọi người đều ở nhà, ngay cả Cố An An cũng có mặt.
Đột nhiên nhìn thấy Lục Hạo Thành trở về, sắc mặt của tất cả những người đang nói cười trừ Lục Dật Kha đều trở nên khó chịu.
“Hạo Thành, Tử Hoành, hai người đến à.” Lục Dật Kha vừa nói vừa nhìn hai người họ.
Kể từ khi sự việc đó xảy ra, ông cũng không gặp qua Hạo Thành.
“Chào chú Lục” Mộc Tử Hoành cười chào hỏi.
Trên khuôn mặt tinh xảo của Lục Hạo Thành không chút biểu cảm, lạnh lùng, ngạo mạn, không thèm nhìn ai, đi thẳng lên lầu về phòng.
Mộc Tử Hoành cũng không đi theo.
Tần Ninh Trăn nhìn bóng lưng lạnh lùng cao ngạo của Lục Hạo Thành, ánh mắt tức giận, hận không thể lập tức đẩy anh vào chỗ chết.
Bởi vì Lục Hạo Thành, bà ta đã đánh mát chức vị của mình, hiện giờ nhàn ở nhà, không có việc gì làm.
Lục Dật Kha là người bảo thủ, lúc này cứng rắn là đối nghịch với ông ta.
Bà ta nhõng nhẽo mấy ngày, ông đều không đồng ý để bà quay lại làm.
Lục Tư Ân nhìn thấy Mộc Tử Hoành, cười dịu dàng: “Anh Tử Hoành,qua đây ngồi đi.”
Mộc Tử Hoành gật đầu hờ hững nhéch lên khóe môi, môi mỏng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, anh đi đến một bên sô pha rồi ngồi xuống.
Lục Tư Ân bưng đĩa hoa quả, đặt trước mặt Mộc Tử Hoành, cười dài nói: “Anh Tử Hoành, ăn hoa quả đi.”
“Cảm ơn!” Mộc Tử Hoành khách sáo nói một câu, cũng không mở miệng thêm.
Mà Lục Hạo Khải, lại cố tình chú ý tới vẻ mặt của Cố An An, nhìn thấy Lục Hạo Thành tới nơi này, nét mặt đang vui vẻ của cô ta cũng thay đồi.
Hắn biết trong lòng người phụ nữ này còn có Lục Hạo Thành.
Dù sao hắn cùng Lục Hạo Thành cũng đứng về hai chiến tuyến.
“Cha, mẹ, con đi ra ngoài một chút, con có hẹn với bạn” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Dật Kha mày kiếm nhéch lên, mắt lạnh nhìn qua, nổi giận nói: “Mày làm gì thế? không phải mày và An An hẹn nhau cùng đi ăn cơm sao?”
Lục Hạo Khải vô hồn nhìn Cố An An, cười lạnh nói: “Chỉ sợ con có tâm mời cô ấy đi ăn, cô ấy cũng không có tâm tư đi theo con đâu.”
Hắn lời ít ý nhiều.
Dù sao, hắn cùng người phụ nữ này sẽ sớm đính hôn.
Tuy rằng với gia tộc bọn bọ, vợ chồng đều không xây dựng dựa trên cảm tình.
Nhưng một người phụ nữ thuộc về mình, lại nghĩ đến người đàn ông khác, chính là đang chà đạp lên tự tôn của hắn.
Cố An An vừa nghe, liền nhanh chóng thu hồi tâm tư, cau mày nhìn Lục Hạo Khải cười cười: “Hạo Khải, anh vừa rồi còn bình thường, đột nhiên làm sao vậy?”
Vừa nghe, Tần Ninh Trăn ánh mắt sắc bén liếc qua, cô còn không biết xấu hỗ mà hỏi lại?