Lục Hạo Thành nghi ngờ nhìn Âu Cảnh Nghiêu, “Cảnh Nghiêu, chuyện này liên quan gì đến chuyện cậu gặp con của quản lý Lam?”
Anh có thể chắc chắn rằng người đến hiệu sách hôm qua đúng là Tiểu Tuấn.
Nhiên Nhiên vẫn ở thành phố Phàn.
Âu Cảnh Nghiêu chậm rãi nói: “Nó đọc sách.”
Lục Hạo Thành thiếu chút nữa vỗ bàn đứng lên, cố gắng áp chế lửa giận, trong nháy mắt, đột nhiên suy nghĩ những lúc mình có tình úp mở với Mộc Tử Hoành , Mộc Tử Hoành cảm giác như thế nào ?
Mộc Tử Hoành mỗi lần đều không nhịn được mà nổi nóng, huống chỉ Lục Hạo Thành.
Anh kiềm chế nói: “Âu Cảnh Nghiêu, chúng ta thay đổi các truyền đạt một chút, cậu đem một lời nói hết, tôi chăm chú lắng nghe.”
Âu Cảnh Nghiêu vẫn bình tĩnh nhìn Lục Hạo Thành, giọng điệu không nhanh không chậm: “Cậu bé đang xem (The Hacker Master ) .”
“Cho nên?” Lục Hạo Thành cảm thấy sắp đến giới hạn chịu đựng của bản thân.
“Cho nên, việc tòa soạn báo nhiễm virus, là nó làm .” Âu Cảnh Nghiêu gần như chắc chắn về điều này.
Âu Cảnh Nghiêu thấy Lục Hạo Thành không tin, còn nói: “Hơn nữa, những lời chửi rủa Lam Hân trên mạng cũng đã biến mắt.”
Lục Hạo Thành nghe được tin tức có chút khó tiêu hóa, là Tiểu Tuấn, sao có thê chứ?
Thằng bé thoạt nhìn rất trầm ổn, nghe lời, vẫn còn ít tuổi như vậy.
“Âu Cảnh Nghiêu, không phải cậu nhìn làm rồi chứ?” Anh vẫn đang không tin, Lục Hạo Thành lại có đứa con……
Từ từ, đó là con anh, con của Lục Hạo Thành đó?
Tục ngữ nói không sai, hỗ phụ không thể sinh ra khuyển tử “Cũng không có nhìn làm!” Âu Cảnh Nghiêu nói xong, xoay người liền rời đi.
Một cậu bé sáu tuổi , thật sự là khó gặp.
Có cơ hội, phải làm quen một chút.
Âu Cảnh Nghiêu đi được một lúc, nhưng Lục Hạo Thành vẫn không tin những gì mình nghe thấy.
Anh liếc nhanh vào máy tính, tìm kiếm tin tức xảy ra ngày hôm đó giữa anh và Lam Lam lướt qua thì thấy những bình luận ác ý đều biến mắt .
“Ha Hà . ” Lục Hạo Thành cười ngây ngô vài tiếng.
Mộc Tử Hoành đi vứt rác, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức ngắn người.
Anh không nhịn được nói: “Lục Hạo Thành, cười ngây ngô gì vậy?”
Không phải do ngày mai sẽ được ở chung với Lam Hân, cậu ta hưng phần đến ngu người chứ?
Quả nhiên, đàn ông đang yêu đều là những kẻ ngốc.
Anh cũng là một tên ngốc, tối hôm qua kiểm tra vòng bạn bè của Nhạc Cần Nghiên đến tận ba giờ sáng.
n lÌe . ” Mộc Tử Hoành tự giễu cười cười, ném hộp cơm vào thùng rác.
Lục Hạo Thành lên tiếng gọi: “Tử Hoành.”
“Làm sao?” Mộc Tử Hoành giọng điệu vẫn không tốt.
Lục Hạo Thành không hề tức giận, nụ cười nhàn nhạt thoáng qua khóe mắt và lông mày, khiến anh trông rạng rỡ.
“Đi, gọi năm ly sinh tố dâu lại đây, mang hai ly đến văn phòng quản lý Lam.
DẪN. M NIỆ ” Mộc Tử Hoành cau mày nhìn qua.
Nghĩ đến năm ly, đột nhiên hiểu được Lục Hạo Thành muốn gì.
“Lục Hạo Thành, cậu còn muốn không biết xấu hỗ .Cậu và Lam Lam thích uống sinh tố dâu, nhưng tôi và Cảnh Nghiêu lại không thích, cậu là yêu ai yêu cả đường đi, tôi không có liên quan.”
Lục Hạo Thành trừng mắt: “Sao cậu nhiều lời như vậy?”
“Chuyển tiền qua đây” Mộc Tử Hoành cũng không dài dòng.
“Đồ hẹp hòi, tôi tự mình gọi, cậu biến đi, đừng làm tôi ngứa mắt.” Lục Hạo Thành phất phát tay, cầm lấy di động, bắt đầu gọi nước trái cây.
“Ai u!” Mộc Tử Hoành lắc đầu, rốt cuộc là ai keo kiệt hả?
Rõ ràng chuyện mình có thể tự làm lại cố tình phải làm phiền người khác.
Tôi thật sự là đang hầu hạ đại gia cậu chắc?
Lục Hạo Thành không thèm chọn những hương vị khác, cứ thế gọi năm ly sinh tố dâu.
Sau đó đặt điện thoại xuống và tiếp tục suy nghĩ về mọi việc.
Thật sự là Tiểu Tuấn sao? Anh nhất định phải biết rõ ràng, rốt cuộc có phải Tiểu Tuấn hay không?
Nếu thằng bé thực sự có thiên phú, lập tức gửi đi đào tạo chuyên môn ngay lập tức.
Sinh tố dâu rất nhanh được giao đến, Lam Hân cùng Ninh Phi Phi uống rất vui vẻ!
Lam Hân vốn thích vị dâu tây, có thể nói là không bao giờ từ chối.
Lục Hạo Thành cũng vui vẻ uống.
Chỉ có Âu Cảnh Nghiêu cùng Mộc Tử Hoành yên lặng thứ đồ uống màu đỏ, không có một chút ham muốn.
Mộc Tử Hoành bát đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ nói: “Lục Hạo Thành, cậu tự đầu độc chính mình cũng thôi đi, vì sao lại muốn dẫn theo tôi cùng Cảnh Nghiêu chứ?”
Đến giờ tan ca, Lục Hạo Thành đúng giờ rời khỏi cửa văn phòng, mặc một chiếc áo sơ mi được may tay tinh xảo.
Mộc Tử Hoành cũng bước ra khỏi văn phòng của mình.
Hỏi người trước mặt: “Cậu định đi đâu?”
Về nhà đã chán rồi, đối mặt với một Lục Hạo Thành không nói chuyện còn chán hơn.
Lục Hạo Thành liếc mắt một cái rồi nói: “Cậu đi về trước, tôi còn có việc”
“Chuyện gì?” Mộc Tử Hoành có chút kinh ngạc, bình thường cậu ta có việc đều mang theo mình.
Lục Hạo Thành âm u nhìn qua, trên môi mỏng hiện thốt ra hai chữ : “Có hẹn”
Mộc Tử Hoành khóe miệng giật giật, biết tên này hẹn với ai, anh vẫy tay “Tạm biệt, tôi sẽ đi với Cảnh Nghiêu.”
“Ù!” Lục Hạo Thành vừa trả lời vừa cất bước tới văn phòng Lam Hân .
Âu Cảnh Nghiêu im lặng liếc nhìn bóng lưng anh, đôi môi mỏng míim chặt.
Đường nét nghiêm nghị của anh ta được phản chiếu trên màn hình máy tính, vẻ mặt đen tối không rõ.
Mộc Tử Hoành đi tới, nhận thấy bầu không khí có chút khác lạ, anh nhíu mày, cảm giác khó tả.
Anh sững người một lúc, muốn nói chuyện, nhưng không biết nói gì, nghỉ hoặc nhìn thoáng qua Âu Cảnh Nghiêu.
Thấy vẻ mặt dịu dàng của cậu ta lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, tò mò hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, cậu có tâm sự hả?”
Âu Cảnh Nghiêu đột nhiên nâng mắt, đối diện ánh mắt tò mò của Mộc Tử Hoành, lạnh lùng đáp:: “Cậu nhìn tôi giống một người có tâm sự sao?”
Mộc Tử Hoành đồng ý gật đầu: “Cũng đúng, cậu căn bản là người vô tâm?”
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe, nhíu mày, không nói gì!
Nhưng từng cử động, vẻ bình tĩnh và khí chất mạnh mẽ của anh vẫn có thể mang đến cho người ta cảm giác mãnh liệt.
Anh cất máy tính đi, liếc nhìn chiếc bàn rộng rãi và ngăn nắp, sau khi chắc chắn rằng mọi việc đã xong xuôi, anh sẽ tắt đèn và sẵn sàng rời khỏi bàn làm việc.
Mộc Tử Hoành yếu ót nói: “Cảnh Nghiêu, chúng ta đi đâu?”
“Quán bar?” Âu Cảnh Nghiêu nhàn nhạt trả lời.
PHỨ xeo, ” Mộc Tử Hoành bị hoảng sợ, rất nhanh lui về sau từng bước.
Không thể tin nhìn Âu Cảnh Nghiêu, khiếp sợ nói: “Cảnh Nghiêu, cậu chính là người đàn ông gương mẫu nhát trong ba chúng ta đấy.
Cuộc sống riêng tư của chúng tôi rất phong phú và nhiều màu sắc. Mỗi ngày chúng tôi chơi game, bay nhảy, chỉ có cậu là theo quy củ , chiều nào tan ca là ở lì trong nhà , quán bar , KTV cũng chưa bao giờ đi, hôm nay sao lại nghĩ đến?
Cậu đột ngột nói như vậy, thực sự làm tôi sợ hãi, làm tôi sốc không phòng bị đó.”