Có phải là sẽ tìm được ba của chúng ta không Kỳ Kỳ khi sinh ra đã thích chọc người, hoạt bát sáng
sủa lại có tài, vẽ tranh, trông rất sống động, năm nay
có cơ hội đợi tham gia triển lãm tranh.
Nhưng lại không phải là một tiểu công chúa yên tĩnh,
mà là một cô bé thích trêu ghẹo người khác, mưu trí.
Có lẽ cô bé xinh đẹp này xinh ra đã khiến cho người ta
có cảm giác thần bí.
Ánh mắt của Lam Tử Tuấn sủng nịnh nhìn cô bé, cuối cùng cũng thất bại, cậu nhẹ nhàng sờ đầu cô, trắn an nói:”Kỳ Kỳ, không khóc, tí nữa anh đưa em đi ăn đồ ngon, không phải em thích ăn kẹo QQ sao? Nhân lúc
mẹ không ở nhà, anh đưa em đi ăn.”
Lam Tử Kỳ vừa nghe thấy, đôi mắt to tròn long lanh phát sáng , cái miệng nhỏ nhắn hồng hào vui vẻ tươi cười, hoạt bát trả lời: “wow, anh cả đối với em thật
tối.
Đôi mắt cô bé vừa to vừa uyễn chuyền, đột nhiên thần thần bí bí hỏi anh: “Anh, chúng ta đi thành phố Giang,
có phải là sẽ tìm được ba hay không.”
Chương : Có phải là sẽ tìm được ba của chúng ta không Lam Tử Tuần nghe thấy vậy, gương mặt của giám đốc
tập đoàn Lục Thị Lục Hạo thành bỗng hiện lên trong
đầu anh.
Anh cười sủng nịnh nhìn em gái mình: “Kỳ Kỳ, em như
thế này là muốn tìm ba sao?”
Lam Tử Kỳ vội gật đầu, mái tóc ở phía sau mềm mại, ánh mắt thanh tú nhao nhã đầy sự mong chờ, đôi môi
nhỏ mọng khẽ nói: “Anh à, anh đợi chút.”
Lam Tử Kỳ nói xong lấy ra từ trong ngăn kéo bên cạnh một bức tranh, lông mi dài của cô hơi rung, chỉ vào bức tranh gia đình, người trong bức tranh giống
với anh em họ.”
Bức tranh của cô không trẻ con tí nào, có bốn mẹ con họ, còn có bà nội, đứng ở một bên, còn để lại một vị
trí.
Cô cười với vẻ mặt chờ đợi: “Anh, anh xem, bên cạnh
mẹ, vẫn còn thiếu một người, đợi sau khi chúng ta tìm
Chương : Có phải là sẽ tìm được ba của chúng ta không được ba, em sẽ vẽ ba vào tranh.”
Lam Tử Tuấn nhìn ánh mắt mong chờ của em gái, chỉ
khé cười một chút.
Ở ngoài cửa, bà nội nghe thấy cuộc nói chuyện của
hai anh em, cũng cười cười.
Tiểu Tuấn, Kỳ Kỳ các con có cha.
Bà trốn tránh nhiều năm như vậy cũng đã đến lúc đối
diện với mọi thứ.
Mà Lam Hân, công việc đã định rồi, Lam Hân đã đặt
một phần tâm vào công việc rồi.
Cả ngày đều rất bận.
Mọi người đều đã gặp mặt nhau rồi, nhân duyên của
cô cũng được coi là tốt, đều phù hộ cho cô.
Trợ lí của cô Tiểu Viên cũng đúng giờ đi làm.
Chỉ là thái độ của Tiểu Viên với Lam Hân không tốt. Chương : Có phải là sẽ tìm được ba của chúng ta không
Lam Hân lại không hiểu tình hình trước đây, mặt Tiểu
Viên lạnh lùng, nhưng cô vẫn vui vẻ nói chuyện.
Mà Mộc Tử Hành vì điều tra chuyện của Lam Hân,
hôm nay đặc biệt bay đến thành phố Phàn.
Lục Hạo Thành và Âu Cảnh Nghiêu có việc, phải ra
ngoài đàm phán việc làm ăn, cũng không có ở công ty.
Lão tổng không ở đây, thư kí cũng không ở đây.
Nhân viên toàn công ty đều cảm thấy nhẹ nhàng hơn
rất nhiều.
Công việc đối với Lam Hân mà nói, cũng rất là thoải
mái.
Đây cung chính là công việc mà cô luôn mơ ước.
Cũng là công việc mà cô yêu thích, đôi với mỗi việc,
cô đều rất nghiêm túc.
Chương : Có phải là sẽ tìm được ba của chúng ta không Thời gian một ngày cũng thắm thoát trôi qua.
tan làm, Lam Hân thay một bộ quần áo thoải mái hơn.
Cô mặc một cái váy màu hồng, rất hợp với mái tóc của cô, khuôn mặt đẹp như tranh, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng, tươi như hoa, khóe miệng cười nhẹ nhàng luôn mang lại một cảm giác mới mẻ cho mọi
người. Cô đi ra cửa của công ty, tìm kiếm xung quang dáng vẻ của Cần Hi, ánh mắt di chuyền, cô đã nhìn một lượt
rồi, không tìm tháy Cần Hi.
“Lam Lam, em ở đây “Cẩn Hi nhìn Lam Hân, anh
hướng về phái cô vẫy tay, cười tỏa sáng.
Lam Hân cười nhẹ, nhẹ nhàng đi đến chỗ Cần Hi.