Cố Tích Hồng cười cười, giọng điệu đầy yêu thương: “Vậy thật đúng là trùng hợp, đều là món Lam Lam thích ăn, vậy cháu cần phải ăn nhiều một chút.”
Nói xong, ông nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành thản nhiên nhìn lại, đáy lòng cũng rất áy náy.
Anh không muốn mạo hiểm, Cố An An đã động tâm muốn giết Lam Lam rồi.Bất kể như thế nào, anh đều phải bảo vệ Lam Lam thật tốt.
Cố Tích Hồng nhìn Lục Hạo Thành thật sâu không rời mắt.
“Cám ơn chú!” Lam Hân cúi đầu nói.
Cố Tích Hồng cười cười, xoay người, đem cháo mình mang đến chia làm ba phần, đặt trên bàn.
Sau đó nhìn Lam Hân cười cười: “Lam Lam, Kỳ Kỳ, Hạo Thành, các cháu ăn trước cho nóng.”
Lam Tử Kỳ nghe mùi, vui vẻ cười cười: “Cám ơn ông, cháu thật sự đang đói bụng, nhưng mà, bà cháu cũng sẽ mang bữa sáng qua đây. Mẹ, nhanh gọi điện thoại nói cho bà, không cần đem qua nữa.”
Lam Hân nghe vậy, thấy cũng đúng, liền lấy ra di động, nhắn tin wechat cho mẹ.
Lại nhìn Cố Tích Hồng, chân thành nói: “Chú, cám ơn chú”
“Lam Lam không cần khách sáo.” Cố Tích Hồng cười nói.
Lục Hạo Thành đi qua, cũng không quan tâm Lam Hân có đồng ý hay không, ôm cô đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Có Tích Hồng vừa thấy động tác của Lục Hạo Thành., ánh mắt thâm thâm.
Ông bưng bát cháo trên bàn, nhìn Lam Tử Kỳ cười cười: “Kỳ Kỳ, ông đút cho cháu, tay cháu hiện tại không tiện.”
“Vâng! Cảm ơn ông nội!” Lam Tử Kỳ cười cười, cô bé cảm giác này ông cũng không tồi, rất hòa ái dễ gần.
Cố Tích Hồng cười đến vui vẻ, bưng cháo đi qua.
Lam Tử Kỳ vừa thấy bát cháo thơm ngào ngạt, nhịn không được liếm khóe miệng, cô bé đã đói bụng rồi.
Cố Tích Hồng múc một thìa cháo, cười nói: “Kỳ Kỳ, đến, há mồm.”
VN ” Lam Tử Kỳ vui vẻ ăn một ngụm.
“AI Ăn ngon thật! Làm ngon như bà cháu nấu vậy.” Lam Tử Kỳ vừa ăn vừa nói.
Cố Tích Hồng vừa nghe, lại cười đến vui vẻ, Kỳ Kỳ nói bà, chắc là Mộ Thanh đi.
Mộng Nghi đã nói qua, Mộ Thanh này, đi một cái đã hai mươi mây năm.
Lúc này, di động của Lam Hân. lại vang lên.
Di động ở bên người Kỳ Kỳ, Lam Tử Kỳ nhìn thoáng qua, gọi: “Mẹ, ông gọi tói.”
Lục Hạo Thành lúc này cũng ôm Lam Hân đi ra.
Lam Hân nói: “Kỳ Kỳ, đưa điện thoại cho mẹ.”
Lục Hạo Thành đặt cô ngồi vào ghế, mới nhận điện thoại từ tay Kỳ Kỳ đưa cho Lam Hân.
Lam Hân nhìn anh cảm kích cười, liền nghe điện thoại.
“Alo! Cha.”
Cố Tích Hồng nghe thế một tiếng cha, trong lòng không biết là cảm giác gì.Chỉ cảm thấy khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Lam Lam, cha hiện tại đang đi phi cơ, giữa trưa có thể đến nơi, con thế nào rồi? Kỳ Kỳ có ổn không?.” Dịch Thiên Kỳ tràn đầy lo lắng.
Lam Hân cười nói: “Cha, không nên gấp gáp, Kỳ Kỳ đã ôn rồi, hơn nữa mọi chuyện đã rõ ràng.”
Dịch Thiên Kỳ trầm mặc một hồi, còn nói: “Lam Lam, cha tuy rằng không có mặt, cũng biết là chuyện gì đã xảy ra. Cố An An thu mua tên phóng viên kia, chú Dương của con đã coi chừng, dám ức hiếp con gái ta, sẽ không sống dễ dàng đâu.”
F ¡ Ea ” Lam Hân kinh ngạc nhẹ nhàng a một tiếng.
Cố An An còn thu mua phóng viên?
“Lam Lam, con an tâm dưỡng thương, những chuyện khác, trợ lý Dương sẽ xử lý, cha lên phi cơ trước.” Nói xong, bên kia liền cúp điện thoại.
Lam Hân bắt đắc dĩ cười, cha sáng sớm đã gọi điện thoại cho cô, vì muốn cô an tâm.
Cô mỉm cười, nụ cười kia, không che dấu được hạnh phúc.
Cố Tích Hồng vừa thấy, cũng không tự chủ được mà cười theo.
Ông cúi đầu, lại tiếp tục đút cháo cho Kỳ Kỳ, bé con cũng không sợ người lạ, đối với Cố Tích Hồng cười đến vui vẻ.
Lam Hân nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, lại nhìn Có Tích Hồng, không nói gì, cúi đầu ăn cháo.
Cố An An lại âm thầm sắp xếp phóng viên, xem ra, người phụ nữ này không hủy hoại cô thì sẽ không dừng tay.
Cô luôn không thích so đo, nhưng cũng phải trải qua nhiều chuyện như vậy, cô chỉ muốn hoàn thành tốt mọi việc, để con đường tương lai phía trước rộng mở hơn.
Con người tại sao không thể sống chân thật một chút chứ?
Sống là chính mình, ít nhất là yêu bản thân mình hơn.
Lam Hân hơi thở dài.
Lục Hạo Thành tháy vậy, liền “Lam Lam, em không sao chứ?”
giám đốc Dịch đã nói gì ư?
Lam Hân khẽ lắc đầu,: “Anh có biết chuyện mẹ đã tái hôn không?”
“Có!” Lục Hạo Thành gật đầu, “Mẹ đã nói cho tôi biết.”
Lam Hân nghe vậy liền yên tâm.
Cố Tích Hồng quay đầu nhìn Lục Hạo Thành, nói: “Hạo Thành, ta nghe Mộng Nghi nói, mẹ cháu đã trở lại.”
“Vâng!” Lục Hạo Thành cũng gật đầu đáp.
Cố Tích Hồng lại nhìn qua Lam Hân, cười nói: “Xem ra đây thật sự là duyên phận? Lam Lam cùng mẹ cháu lại trở thành mẹ GỐN,..
Cố Tích Hồng ánh mắt thâm thúy nhìn Lam Hân.Đáy lòng vẫn có cảm giác rất mạnh liệt, đứa nhỏ này, chính là Lam Lam con ông.
Lục Hạo Thành liếc Lam Hân cười nói: “Đúng là có duyên phận.” Việc này anh hoàn toàn đồng ý, đúng là duyên phận.
Lam Hân mỉm cười, không nói gì.
Duyên phận dường như là sợi dây kết nói vô hình giữa con r người với nhau, sẽ có nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên và sẽ có những sợi dây số phận đan xen, cô cũng cho rằng nó khá kỳ diệu.
Tối đó, bởi vì tâm trạng không tốt, cô muốn đi bờ sông tản bộ, suy nghĩ xem tương lai mình phải làm thế nào.Thời điểm đó, cô vẫn thích một mình tự gặm nhắm nỗi đau.
Trong bụng còn có đứa nhỏ, tương lai một mảnh mờ mịt.
Cô cũng vô tình thấy mẹ đang đi xuống xông, nhìn thấy dáng vẻ cô độc và tuyệt vọng đó, cô cảm giác người kia sẽ tự sát.Cho nên, cô cũng bát chấp đi theo.
Hai người họ đã gặp nhau trong lúc đó.
Thật là nếu có duyên thì cách xa vạn dặm cũng sẽ gặp nhau.
Vô duyên, gần ngay trước mắt cũng không thể gặp, chỉ trong khoảnh khắc cũng sẽ lướt qua nhau.
Ăn cháo xong, Cố Tích Hồng cùng Lục Hạo Thành trò chuyện một lúc, mới rời đi.
Mà Lục Hạo Thành nhìn thời gian đã là chín giờ, cũng muốn xem Cố An An sẽ làm như thế nào Lam Tử Kỳ cũng lẳng lặng nằm xuống, ngáp một cái, nói: “Mẹ, con buồn ngủ!”
Lam Hân cười nói: “Kỳ Kỳ, vậy đang nằm ở trên giường, mệt nhọc thì ngủ nha.”
Lam Tử Kỳ vừa nghe, chu môi đỏ mọng, nén giận: “Mẹ, con thật vất vả mới làm nũng với mẹ một lần, mẹ không thể phối hợp với con một chút sao? Trước kia đều là anh hai làm nũng.”
Lam Hân cười nói: “Cho nên, mẹ càng thích anh hai con làm nũng hơn, con đây là không thành tâm.”
“Haizz! Cho nên, anh hai mới là tri kỷ của mẹ.” Lam Tử Kỳ nói xong, hơi cựa quậy, chuẩn bị ngủ.
Nhưng cô bé lại nhanh chóng mở to mắt nhìn qua Lục Hạo Thành, cười nói: “Chú Lục, cháu buồn ngủ quá, mẹ liền giao cho Chú Lục chăm sóc.”