Cậu chạy dọc theo đường bờ sông, tối hôm qua cùng mẹ qua đây ăn đêm, ăn đêm xong, mẹ lại đưa cậu đi dạo quanh đây, cậu đã nhớ hết đường rồi.
Sẽ không lạc mất đâu.
Chạy một giờ, tinh thần của Lam Tử Nhiên rất tốt, khuôn mặt anh tuấn của đứa trẻ có chút đỏ ửng, trên trán có vài giọt mồ hôi, mang theo vẻ đẹp có chút tà mị.
Lúc cậu ba tuổi, đã cùng mẹ và mẹ Cẩn Nghiên học quyền đạo, cơ thể vẫn luôn tốt.
Lần này ký được vừa hay có thể đẻ cậu thế hiện mình, cậu vô cùng thích nhân vật trong phim, diễn rất là thuận buồn xuôi gió.
Cậu lấy điện thoại ra từ cái túi nhỏ xem giờ, sắp chín giờ rồi, phải đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi.
Cậu lau mồ hôi trên trán đi, đôi mắt tròn trong suốt nhìn xung quanh.
Chương : Chủ à! Có phải chúng ta rất giống nhau không
Mẹ nói, quảng trường thời thượng cách đây không xa, đó có rất nhiều đồ ăn ngon,
Nhưng cậu nên đi hướng nào đây?
Lam Tử Nhiên nhìn bốn phía, lúc đó có một chủ đẹp trai chạy qua.
Lam Tử Nhiên cười cười đi qua đó, cười nói:"Chú ơi, làm phiền một chút, xin hỏi quảng trường thời thượng đi hướng nào ạ?"
Người này mà không phải người khác, đúng lúc chạy bộ sáng sớm lại là Lục Hạo Thành.
Đương nhiên, anh ra đây nhiều hơn cũng là có lí do, là vì gặp được Lam Hân.
Lục Hạo Thành dừng chân lại, nhìn gương mặt quen thuộc của đứa trẻ trước mắt, giọng nói kia không giống những đứa trẻ khác mà mềm mại, ôn nhu, mà là giống như ánh mặt trời ấm áp, đôi mắt to tròn trong suốt, giống như sự tự tin trên ảnh vậy, rất đẹp trai.
Lục Hạo Thành không nghĩ tới, tói hôm qua anh cả đêm không ngủ, chỉ muốn gặp mặt đứa trẻ này.
Ngày thường mê tín dị đoan, sáng ngày một ngày hai đúng là gặp được luôn đua trẻ này.
"Chú oi!" Lam Tử Nhiên nhìn Lục Hạo Thành không nói gì, lại gọi thêm lần nữa.
Nhưng rất kì lạ, sao cậu lại cảm thấy chủ này rất giống cậu nhỉ.
Lục Hạo Thành hoàn hồn trở lại.
Nhìn thấy đứa nhỏ trước mặt đang cười rất tươi, đến gần nhìn, ngũ quan của bọn họ lại càng giống nhau.
Tim của Lục Hạo Thành, không hẹn mà gặp lại đập nhanh lên, trong lòng có một cảm giác kì lạ tự nhiên nảy sinh.
Anh hơi mím môi, thái sơn áp đình, anh bất động như núi, hiện tại có chút khẩn trương, giọng nói của anh có vài phần kho khốc, so với bình thường ôn hòa hơn nhiều: "Cháu là Lam Tử Nhiên sao?"
Lam Tử Nhiên giật mình, không nghi sẽ bị nhận ra.
Cậu lẽ phép cười chào, "Chủ nhận ra cháu sao? Chú có phải là chúng ta rất giống nhau không?"
Khóe miệng của Lục Hạo Thành hơi cong lên, tao nhã ngạo mạn, xem đứa trẻ ngốc này nói chuyện, đáng lẽ là cậu giống anh mới đúng.
"Lam Tử Nhiên, sáu tuổi, ngôi sao nhỏ tuổi đang hot ở Giang Nam Bắc, mấy ngày trước vừa giành được giải nhất ở cuộc thi dương cầm, người xem TV đều sẽ biết là tiểu minh tinh Lam Tử Nhiên." Lục Hạo Thành may mắn cỡ nào, Mộc Tử Hành tối hôm qua lên lớp dạy anh, có thể ở trước mặt cậu bé có khả năng là con trai của anh, để lại một ấn tượng tốt.
Lâm Tử Nhiên khiêm tốn cười:" Cảm ơn chú đã quan tâm, tạm biệt."
Lam Tử Nhiên nhìn thời gian, chút nữa mẹ tỉnh dậy không thấy mình sẽ lo lắng.
"Đợi đã"
Lục Hạo Thành nhanh chóng gọi cậu lại.
Lam Tử Nhiên xoay người, cười nhìn anh, đợi anh nói.
Lục Hạo Thành đi đến phía trước cậu, ánh mắt có vài phần tản mạn, chậm rãi nói:"Không phải là cháu muốn đến quảng trường thời thượng sao" Chú đưa cháu đi, cũng đúng lúc chú đang muốn sang đó ăn sáng."
"Cảm ơn chú!" Lam Tử Nhiên không từ chối, có người dẫn đường, so với cậu tự tìm thì nhanh hơn, mà chủ này lại rất giống cậu, cậu đối với anh rất thú vị.