Chương :
Lúc này, mấy người phụ nữ nghỉ ngơi trên sân thượng cũng phát hiện ra Vu Khanh, có người lấy ra di động chụp ảnh đăng lên mạng.
Chờ Lục Hạo Khải thở hồng hộc chạy tới đã không kịp ngăn cản.
Lục Hạo Khải nhìn thấy mấy người phụ nữ kia lập tức lớn tiếng gầm lên: “Đều ngừng quay chụp cho tôi, lập tức biến đi.”
Tầng mái của tập đoàn Lục Trăn, là một khu vườn trên cao, bình thường công tác mệt mỏi, mọi người có thể lên trên nghỉ ngơi.
Xong việc , cũng có thể tới đây hít thở chút không khí trong lành, để thanh tỉnh một chút.
Những người này đều ở lại tăng ca, tụ tập cùng nhau lên trên ăn cơm.
Bị Lục Hạo Khải rồng như vậy, tất cả vội vã cất điện thoại đi.
Lương Vĩ rất nhanh gọi , nơi này tuyệt đối không thể xảy ra mạng người, nếu không kết cục của tập đoàn Lục Trăn, hẳn là rất rõ ràng .
Tần Ninh Trăn cùng Lục Dật Kha cũng đi theo tới, nhìn thấy Vu Khanh như thực sự muốn nhảy xuống, bọn họ thực bất đắc dĩ.
“Vu Khanh, ả đàn bà này thật là….. . ” Lục Hạo Khải lời nói mau lẹ, vẻ mặt nghiêm nghị, hận không thể kéo lê cô ta xuống.
Tin tức này mà lan truyền, đám phóng viên đánh hơi được nháy mắt sẽ theo bốn phương tám hướng chạy tới.
Nhà họ Lục, nhà họ Có, là hai gia đình thế gia máu mặt ở thành phố Giang vẫn luôn bị truyền thông chú ý.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành về đến nhà.
Lục Tư Tư cùng Cẩn Nghiên đi bệnh viện thăm Mộc Tử Hoành.
Lam Tử Nhiên, Lam Tử Kỳ, Lam Tử Tuần, Sở Phi Dương ở phòng khách lý xem tin tức.
Mộ Thanh đang làm cơm chiều.
“Mẹ, Chú Lục.”
“Cậu, cô.”
“Cha tương lai, mẹ.”
Bồn đứa nhỏ lễ phép chào.
Lục Hạo Thành nhìn thấy bốn đứa nhóc, cười cười, “Kỳ Kỳ, nói với con bao nhiêu lần rồi , đem chữ tương lai xóa đi.”
Lam Hân lại trừng mắt liếc con gái, con bé này rất thích Lục Hạo Thành.
Lam Tử Kỳ nghiêng đầu nhỏ, mắt to lấp lánh, sáng ngời như sao trời “Cha tương lai, chỉ hai chữ mà thôi, đừng so đo như vậy .”
Lục Hạo Thành cười thầm trong lòng, tuy rằng chỉ là hai chữ, nhưng lại cảm giác có khác biệt lớn.
“Hừ! Mẹ, Chú Lục, mau tới đây xem, tập đoàn Lục Trăn có người nhảy lầu.”
Lam Tử Nhiên đang xem tin tức thành phố Giang thì lên tiếng.
“Nhảy lầu?”
Lam Hân nghi hoặc đi qua nhìn đến tin tức trong TV_ đang trực tiếp.
Trên sân thượng, Vu Khanh khóc lóc đang kêu gào muốn nhảy lầu.
“Là cô ta.”
Lam Hân bỗng nhiên nhớ tới ở quán cà phê gần khu triển lãm đã gặp được Vu Khanh.
Lúc ấy cô nghe được Vu Khanh gọi điện cho Lục Hạo.
Khải, cho hắn thời gian ba ngày, Lục Hạo Khải phải ly hôn với Cố An An, cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ.
Lúc ấy cô đã cảm thấy đây là người rất khó đối phó, không nghĩ tới, thật sự khó chơi.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô: “Lam Lam, em quen sao?”
Tạm HấN, ” Cô nhìn anh, kiếng mũi chân, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: “Lục Hạo Thành, trí nhớ của anh thật kém, đây không phải là người phụ nữ cặp kè Lục Hạo Khải làm trò trước mặt Cố An An. lúc ở triển lãm sao?”
Lục Hạo Thành cong môi cười: “Lam Lam, anh không nhớ rõ .”