Chương :
“AIlol”
Tô Cảnh Minh lớn tiếng trả lời, điện thoại truyền đến tiếng gió.
Lục Hạo Thành nhíu mi hỏi: “Đến đâu rồi ?”
“Tòa nhà công ty, cướp một chiếc xe máy, vì một tiếng bạn thân có thể hy sinh tính mạng…… ” Lục Hạo Thành rất nhanh đã cúp điện thoại nhìn Dương Tĩnh nói: “Chị Dương, lập tức dẫn người đến tầng một lấy quần áo.”
Dương Tĩnh nghe vậy liền nhướng mày, gọi nhanh máy nhân viên xuống lấy quần áo.
Lục Hạo Thành vừa nghe, cười cười, Tô Cảnh Minh đến sớm hơn anh nghĩ, tuy rằng anh sẽ lên câu giờ, nhưng không cần lên sân khấu, anh càng vui vẻ.
Mà đầu dây kia không nghe thấy tiếng phản hồi: “Alo! Lục Hạo Thành… . ” Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua di động, “Tên điên, tôi còn chưa nói xong, cử ít nhất hai người qua hỗ trợ.”
Tô Cảnh Minh cúp máy, gửi một số tiền lớn cho chủ xe mô tô.
Ba chiếc vali lớn được cởi ra, đám người Dương Tĩnh đã vội vàng chạy ra ngoài.
“Ai nha, quản lý Tô, cuối cùng anh đã chứng minh được năng lực của mình, vừa rồi tôi còn đang buồn bực, giám đốc Lục sao lại giao chuyện quan trọng như vậy cho anh “AIlol”
Tô Cảnh Minh lớn tiếng trả lời, điện thoại truyền đến tiếng gió.
Lục Hạo Thành nhíu mi hỏi: “Đến đâu rồi ”
“Tòa nhà công ty, cướp một chiếc xe máy, vì một tiếng bạn thân có thể hy sinh tính mạng…… ” Lục Hạo Thành rất nhanh đã cúp điện thoại nhìn Dương Tĩnh nói: “Chị Dương, lập tức dẫn người đến tầng một lấy quần áo.”
Dương Tĩnh nghe vậy liền nhướng mày, gọi nhanh máy nhân viên xuống lấy quần áo.
Lục Hạo Thành vừa nghe, cười cười, Tô Cảnh Minh đến sớm hơn anh nghĩ, tuy rằng anh sẽ lên câu giờ, nhưng không cần lên sân khấu, anh càng vui vẻ.
Mà đầu dây kia không nghe thấy tiếng phản hồi: “Alo! Lục Hạo Thành……. ” Tô Cảnh Minh nhìn thoáng qua di động, “Tên điên, tôi còn chưa nói xong, cử ít nhất hai người qua hỗ trợ.”
Tô Cảnh Minh cúp máy, gửi một số tiền lớn cho chủ xe mô tô.
Ba chiếc vali lớn được cởi ra, đám người Dương Tĩnh đã vội vàng chạy ra ngoài.
“Ai nha, quản lý Tô, cuối cùng anh đã chứng minh được năng lực của mình, vừa rồi tôi còn đang buồn bực, giám đốc Lục sao lại giao chuyện quan trọng như vậy cho anh đi làm chứ.”
Dương Tĩnh một bên lôi kéo quần áo, một bên khích lệ Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh đi theo phía sau Dương Tĩnh, vẻ mặt hoang mang.
“Chị Dương, chị chưa từng đặt niềm tin vào tôi ư?”Tô Cảnh Minh tỏ vẻ như nói Dương Tĩnh mắt mù rồi mới nghĩ như vậy.
Dáng vẻ anh rõ ràng rất có năng lực, ánh mắt chị Dương không thể có tầm nhìn kém như vậy được.
Dương Tĩnh quay đầu liếc anh một cái, “Quản lý Tô, trước đó xem như tôi mắt mù, cảm thấy anh chỉ biếm chém gió, hôm nay đúng là đã chứng minh năng lực của anh .”
Tô Cảnh Minh: “…… ” Thì ra trước đó mắt chị ấy mù thật.
Anh đứng trong biển người, cũng là một thiếu niên xinh đẹp tài năng, mắt của chị Dương đúng là tầm nhìn nông cạn.
Ninh Phi Phi liều mạng đem đống quần áo trở về, nhìn thấy này hai người kia còn có thời gian trò chuyện, cô cảm giác này công ty này rốt cuộc là muốn mạng hay là muốn tiền đây?
Lửa cháy đến nơi rồi, còn có thời gian trêu chọc đối phương, cũng chỉ có chị Dương .
Tô Cảnh Minh tới cửa thang, cũng không kịp nói thêm cái gì.
“Chị Dương, chỗ quần áo này cũng đủ câu giờ một thời gian, số còn lại nhiều nhất sẽ có mặt trong vòng phút, ời đưa vào đi, tôi ở chỗ này chờ , hàng về sẽ đưa “Được, quản lý Tô, cám ơn anh, anh chính là cứu tinh của chúng tôi.”
Dương Tĩnh đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ.
Lời này, khiến Tô Cảnh Minh nhịn không được nở nụ cười, “Chị Dương, tôi thật sự là cám ơn chị, có thể nghe được một câu chị khen ngợi, không dễ dàng.”
Dương Tĩnh vào tháng máy rồi bắt tay với anh, nhìn anh tỏ vẻ cảm kích.Tô Cảnh Minh cúi đầu cười cười, xoay người đi chờ quần áo tới.
Quần áo vừa lên đến, nhóm người mẫu cùng chuyên gia trang điểm đã sẵn sàng hành động ngay lập tức.
Lam Hân quen thuộc với trang phục, tự mình mặc lên cho người mẫu, phối hợp. với chuyên gia trang điểm, mặc một bộ quần áo cho người mẫu mát s.
Trên sàn diễn, sau phần giới thiệu sinh động của người dẫn Chương trình, tuần lễ thời trang mùa thu của tập đoàn Lục Thị chính thức bắt đầu.
Âm nhạc vang lên, khung cảnh màn hình led phía sau thay đổi, người mẫu đầu tiên bước ra.
Lâm Tử Thường vừa thấy, chỉ chậm phút, cả người khiếp sợ không thể tin.
Sao có thể?
Mấy bộ trang phục đó không phải là bị ném xuống biển rồi sao?