Chương :
“Aiil”
Lục Dật Kha nặng nề thở dài một hơi, ngẫm lại, người làm cha như ông ta thật đúng là thất bại.
“Ông thở dài cái gì?
Cổ phần công ty năm đó là ông cam tâm tình nguyện đưa cho Tư Ân và Tiểu Khải .”
Tần Ninh Trăn giờ phút này, vô cùng giận dữ nhìn Lục Dật Kha.
Bà ta không thể không nói, người đàn ông trước mặt này, thật sự đã già rồi.
Giờ càng nhìn càng thấy không vừa mắt, thầm nghĩ sớm rời khỏi ông ta.
Lục Dật Kha lạnh lùng nhìn qua, “Năm đó, bà đã mở miệng cầu tôi thế nào, khiến tôi đem cổ phần công ty cho hai anh em nó Năm đó bà vừa mới gả cho tôi, vì để bà an tâm, tôi đã mờ: mắt đem cổ phần công ty cho Tiểu Khải cùng Tư Ân.Hiện tại bảo hai anh em nó trả lại, cũng không sai, trả lại cho hai đứa nó đi, nếu không với tích cách của Tư Tư, nó sẽ không từ bỏ ý định.
Nếu hai đứa con bà không trả, tôi sẽ rút về cổ phần của hai anh em Hạo Khải trả lại cho Hạo Thành cùng Tư Tư.
Mấy năm nay bà cũng nhìn thấy, tôi đối với anh em Tiểu Khải và chị em Tư Tư, có khác biệt. Tôi đem tất cả đều trao cho hai anh em nó, nhưng Tư Tư cùng Hạo Thành cái gì cũng không có, cả hai đứa đều nỗ lực làm ra, nếu ba mẹ con các người, ngay cả chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu, thì Lục Dật Kha tôi đây năm đó thật là bị mù rồi.”
Lục Dật Kha nói xong, tức giận quay người trở lại văn phòng.
Lương Vĩ đứng ở trong nghe, chủ tịch nói rất quyết đoán, nhưng nếu lời này nói ra từ năm đó, thì tình thế cũng không phải khó xử như bây giờ.
Đáng tiếc là không có nêu như! Tần Ninh Trăn vẻ mặt âm lãnh đứng ở tại chỗ, mấy năm nay bà ta đương nhiên biết hai chị em con riêng của chồng sống như thế nào, bà ta tất nhiên sẽ không để hai chị em Tư Tư được sống dễ dàng.
Không nghĩ tới hai con sói con đó trưởng thành, lại sám uy hiếp bà ta. Cũng không phải do mình sinh ra, sao bà ta phải quan tâm sống chết của người ngoài chứ?
Nhưng nhìn tình hình, chỉ có thời gian năm ngày, trong vòng năm ngày, bà ta cũng không thể làm được gì.
Gần đây đang di dời tài sản, bà ta chuẩn bị đục khoét công ty này, dù sao, vài năm trở lại đây tập đoàn Lục Trăn cũng càng ngày càng kém .
Nếu không được, bà ta chỉ có thể lựa chọn buông bỏ, nhưng hiện tại, chỉ có thời gian năm ngày, thật sự là không làm được chuyện gì.
Tần Ninh Trăn đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, xoay người, chậm rãi đi ra ngoài.
Phải đi tìm Địch Hoa, xem anh ấy có biện pháp gì không.
Không có ai quấy rày, thời tiết lại rất lạnh, trong căn phòng yên tĩnh, Lam Hân ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh.
Vừa tỉnh lại, cô đã hết cảm giác buồn ngủ, liền thay đồ rồi đi rửa mặt.
Chờ cô ra khỏi cửa đã thấy Lục Hạo Thành vẫn ngồi ở ban công xử lý công việc.
Nghe được tiếng cửa mở, Lục Hạo Thành liếc qua, liền thấy cô gái nhỏ trước mặt mặc một chiếc áo len màu hồng, phía dưới là một quần tất màu đen, đi một đôi dép lê bông, tóc búi cao, thoạt nhìn rất tươi trẻ, ăn mặc tùy ý nhưng lại rất hấp dẫn.
“Lại đây.” Giọng Lục Hạo Thành nghe như gió thu .
Lam Hân cười đi qua, bốn phía lẳng lặng , chỉ có gió nhẹ nhàng thổi vào mặt.
Lam Hân vừa đi tới, Lục Hạo Thành nhẹ nhàng lôi kéo cô Vào ngực.
Lam Hân hơi sửng sốt, đột nhiên nhìn anh, chống lại vẻ đẹp điên đảo chúng sinh kia, cô chớp chớp mắt nhìn anh, tối hôm qua vì anh mà mình bị mất ngủ.
Lục Hạo Thành thấy cô nhìn mình, khẽ cong môi, “Đói sao?”
“Vâng!” Lam Hân ngoan ngoãn gật đầu, cô đói nên mới tỉnh.
Lục Hạo Thành cần lấy điện thoại, gửi tin nhắn báo nhân viên khách sạn mang đồ ăn tới.
“Để bọn họ làm mấy món em thích, lát nữa sẽ đưa qua.”
Lam Hân vừa lòng gật đầu, có cảm giác được người khác cưng chiều như công chúa.
“Có tôm hùm mà em thích không?”
Lục Hạo Thành: “Có!”
“Vậy là tốt rồi.”