Chương :
Nhưng nhìn thấy nụ cười thân thiện của bác gái, cô cũng không nhẫn tâm từ chối, “Bác gái yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tử Hoành .”
Mộc Tử Hoành ném cho mẹ mình một ánh mắt tán thưởng, mẹ anh có tầm nhìn thật tốt.
Còn biết tạo cơ hội cho mình, xem ra án tượng của mẹ đối với Nghiên Nghiên không tồi.
“Dì Mộc, néu không để cháu ở lại đi.”
Lục Tư Ân vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Từ Phượng.
Mộc Tử Hoành không đợi mẹ mở miệng đã nói: “Mẹ, con chỉ cần Nghiên Nghiên.”
Từ Phượng thấy vậy, sao có thể không hiểu chút tâm tư: này của con trai chứ?
Bà nhìn Lục Tư Ân, cười cười: “Ân Ân, cám ơn thành ý của cháu, nhưng nêu cháu không trở về nhà, mẹ cháu sẽ lo lắng đấy, đi thôi, chúng ta chở cháu trở về.”
“Nhưng mà . .” Lục Tư Ân cắn môi, vốn là nghĩ đến tìm người phụ nữ này gây phiền toái , nhưng ngoài ý muốn chính là cả nhà họ Mộc hình như rất thích Nhạc Cẩn Nghiên.
Nhạc Cẩn Nghiên, rốt cuộc là có cái gì, nhìn cô mặc quần áo, tuy rằng không phải hàng hiệu, nhưng đường cắt may và kiểu dáng cũng rất xinh đẹp, cho dù là tập đoàn Lục Trăn, cũng không có quần áo đẹp như vậy.
Từ Phượng: “Ân Ân, thật sự cảm ơn cháu đã cùng chúng ta đến đây, để vợ chồng bác chở cháu về nhà trước.”
Từ Phượng biết rõ suy nghĩ của Lục Tư Ân , nhưng con trai bà không thích, bà cũng không có biện pháp.
Còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, bà không thích người trong mắt chỉ có tiễn như Tần Ninh Trăn.
Cuối cùng, Lục Tư Ân rầu rĩ không vui đi theo vợ chồng nhà họ Mộc cùng nhau rời đi.
Phòng bệnh nháy mắt chỉ còn lại Mộc Tử Hoành cùng Cần Nghiên.
Mộc Tử Hoành nhìn Nhạc Cần Nghiên xinh đẹp đến nghẹt thở, cười nói: “Nghiên Nghiên, lời của Lục Tư Ân, em không cần để trong lòng, chuyện anh xảy ra tai nạn xe không hề liên quan tới em.”
Nhạc Cần Nghiên cúi đầu, nhìn thấy vẻ mặt cẩn trọng của anh, muốn nói lại thôi.
“Tôi biết.”Nhạc Cẩn Nghiên ngồi trở lại ghế, nhưng khá hứng thú với lời anh nói vừa rồi.
“Tử Hoành, vừa rồi anh nói, xe bị người khác động chân tay?”
“Đúng! Nghiên Nghiên, em đã biết anh liền kể cho em.”
Mộc Tử Hoành cười ấm áp, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Nhạc Cần Nghiên nghe.
Mà bên này, Lục Hạo Thành cùng Lam Hân mang theo Sở Phi Dương, mua rất nhiều đồ.Sở Phi Dương dọc đường rất vui vẻ, không hề để ý đến chuyện chơi game, điều này.
khiến Lục Hạo Thành yên tâm không ít.
Ba người về đến nhà, Lục Tư Tư cũng đã trở lại.
Vừa nghe con trai làm xong bài tập, cô cảm kích nhìn Lam Hân. Chuyện con trai đến trường, cô lo nhất là phần bài tập, trong khoảng thời gian này cô bận rộn nhiều việc, chỉ có thể nhờ mọi người thay phiên chăm sóc thằng bé.
Lục Tư Tư liền đưa Sở Phi Dương đi nghỉ ngơi, nhìn thấy con trai trở về, không đòi chơi game, mà kể cho cô nghe về những điều thú vị khi ra ngoài, Lục Tư Tư bỗng nhiên phát hiện, bình thường bản thân thật thiếu sót, đáng lẽ nên dành nhiều thời gian bên con mới phải.
Lam Hân cùng Lục Hạo Thành đang thu dọn đồ vừa mua về, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Cần Nghiên.
“Nghiên Nghiên, còn chưa trở về sao?”Lam Hân hỏi.
Nhạc Cần Nghiên: “Lam Lam, không phải tôi chưa trở về, mà là không về được.
Để tôi kể cho cậu, Tô Cảnh Minh trở về thay quần áo xong cũng không quay lại, để thay thế anh ta chăm sóc Mộc Tử Hoành một đêm, hơn nữa lời nói của Tô Cảnh Minh kia rất khó nghe. Cậu nói xem anh ta độc miệng như vậy, sau này làm sao tìm được vợ?
Không phải, bạn gái, bạn gái rồi mới thành vợ.”
“Ha hả. . .” Lam Hân nghe thì bật cười, “Nghiên Nghiên, miệng anh ta vẫn luôn như vậy, không cần quá nghiêm túc, anh ta thật ra cũng là người trọng nghĩa khí.Mà cậu ở’ lại chăm sóc quản lý Mộc, thời tiết lạnh , đừng để bị cảm lạnh.”
Nhạc Cần Nghiên: “Lam bảo bối, tôi thật sự không muốn ở lại, nhưng mà… .”
“Nhưng cậu lại không yên lòng về quản lý Mộc, đúng hay không?”Lam Hân cười ngắt lời cô bạn.
Hình như Nghiên Nghiên cũng rung động rồi, nếu không, với tính cách của cô ấy, mặc kệ đối phương là ai, sẽ không để ý tới cảm nhận của họ, cô ấy chỉ để ý những người mình quan tâm.