Chương :
Lâm Tử Thường bị ngó lơ, chỉ biết kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hai người. Nói như thế nào, hai bên đều là quan hệ hợp tác, Lục Hạo Thành ra khỏi cửa liền trở mặt.
“Lam Hân, người đàn bà đê tiện, cô ta không phải nói không có quan hệ gì với Lục Hạo Thành sao?
Mới qua vài ngày, lại trở thành vị hôn thê của Lục Hạo Thành ?”Lâm Tử Thường giận dữ mắng mỏ.
Bùi Dao Tinh nhíu mi, nhìn thoáng qua Lâm Tử Thường, cũng không nói gì.
Mà Cố An An lại mang vẻ mặt ghen tị nhìn theo Lam Hân, cho dù cô không trở lại nhà họ Có thì thế nào?
Có Lục Hạo Thành ở cạnh, Lam Hân cũng thuận lợi.
Không được, cô ta nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, không thể đợi được nữa .
Thân phận của Lam Hân, Lục Hạo Thành sớm hay muộn cuối cùng cũng sẽ công khai, sẽ để Lam Hân trở về nhà họ Cố.Tất cả của Lam Hân phải chắc chắn nằm trong tay mình, cô ta mới yên tâm Tô Cảnh Minh lúc này lại mang theo hai gã đàn ông đi tới trước mặt Lâm Tử Thường.
Bị một che mất tầm mắt, Lâm Tử Thường nâng mắt nhìn nhóm người Tô Cảnh Minh.
“Các người muốn làm gì?”
Tô Cảnh Minh nhìn chân Lâm Tử Thường , khẽ thở dài, đại boss thương xót người phụ nữ của cậu ta, tuy rằng anh không tán thành bọn họ ở cùng nhau, nhưng là người đại boss thích, anh cũng không cầm gậy chia rẽ đôi tình nhân.
Tô Cảnh Minh lạnh lùng nói: “Lâm tiểu thư, theo chúng tôi vào phòng riêng đi.”
Lâm Tử Thường biết không có chuyện gì tốt, liền lùi lại phía sau, cao giọng nói: “Vào phòng riêng?Các người muốn làm gì?”
Cố An An lúc này cũng đi lên nhìn Tô Cảnh Minh, vẻ mặt dịu dàng “Cảnh Minh, anh đây là muốn làm cái gì?”
Có An An nhìn Lâm Tử Thường đang tràn ngập lo lắng, cảnh tượng như vậy cô ta từng gặp qua. Có một lần, một ngôi sao tuổi muốn được trở thành người phát ngôn của tập đoàn Lục Thị, đã nghĩ cách quyền rũ Lục Hạo Thành, kết quả, vừa mới đụng tới góc áo của Lục Hạo Thành, đã bị anh bảo Tô Cảnh Minh mang đi, lúc sau, người kia đã bị cắm sóng, không còn xuất hiện trong tầm mắt khán giả nữa.
Lúc Lục Hạo Thành quá phẫn nộ, mới có thể làm ra những chuyện cực đoan đến vậy.
Vừa rồi, Lâm Tử Thường cố ý ngáng chân Lam Hân , chẳng lẽ đã bị anh thấy rồi sao.
Tô Cảnh Minh nhìn Cố An An, không có chút khác khí: “Lo chuyện của cô đi, không cần quan tâm chuyện người khác, đầu óc ngu như heo, tính cách lại xảo trá như “bạch liên hoa”(máy em gái tỏ vẻ trong sáng nhưng tâm hồn ác độc), tôi thấy thế nào cũng không hòa hợp, suốt ngày lông nhông như chó hoang, bày ra dáng vẻ tôi đây chính là “bạch liên hoa”.
Cố An An bị Tô Cảnh Minh mắng đến biến sắc, mặt lúc trắng lúc đỏ, lửa giận giống như núi lửa phun trào.
Gần đây không hiểu sao cô ta lại xui xẻo như vậy, chỉ cần nói vài câu trước mặt mọi người, sẽ bị đối phương chửi ầm lên.
Lam Hân như thế, Lục Hạo Thành như thế, mẹ và hai anh trai cũng như thế, Tô Cảnh Minh cũng vậy.
“Tô Cảnh Minh, anh có chút quá đáng rồi đó?
Dù nói thế nào thì tôi cũng là con gái nhà họ Có, tôi biết anh coi thường tôi là con gái nuôi, nhưng cũng không thể xúc phạm tôi như vậy.”
Có An An phẫn nộ hét lên, trong lòng lại đau đớn.
Mà Tô Cảnh Minh, vẻ mặt cương nghị, lạnh nhạt nói ” “Là con gái nuôi của người khác, thì sao? Điều tôi coi thường không phải là thân phận con gái nuôi của cô, mà là cô.
Không, cô thậm chí không phải là một con người.”
Tô Cảnh Minh có ấn tượng không tốt với Cố An An, cũng bởi vì trong một bữa tiệc cô ta lấy lòng mọi người, chọc giận Tô Cảnh Minh.
Tô Cảnh Minh vẫn canh cánh trong lòng, đến bây giờ vẫn chưa hết tức.Đền bây giờ anh vẫn chưa điều tra rõ nguyên nhân,nhưng thái độ làm người của Cố An An vẫn làm anh căm ghét.
Hơn nữa gần đây tra được, chuyện Lâm Tử Thường làm đều có Cố An An nhúng tay, hai ả này cá mè một lứa, anh càng nhìn không vừa mắt.
“Tô Cảnh Minh, cái miệng nhiều chuyện của anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”
Đáy mắt Cố An An ngắn lệ, cô ta biết, máy người người anh em của Lục Hạo Thành cho tới bây giờ cũng không thích cô ta, nguyên nhân Tô Cảnh Minh không thích mình, trong lòng cô ta biết rõ ràng.Có một lần cô ta đã đổ oan cho em họ của Tô Cảnh Minh, cũng là do tình thế ép buộc.
: “Tôi không có tư cách chỉ trích cô, nhưng về sau nhìn tháy tôi, cũng đừng làm như quen biết.”
Anh nói xong thì nhìn thoáng qua hai người đàn ông kia.
Hai người hiểu ý, kéo Lâm Tử Thường đi.
“A…. ! Các người làm gì vậy?Buông ra.”