Chương :
Lục Hạo Thành lát sau mới cầm lấy di động, nhìn thoáng qua nhóm chat, ba đứa nhóc không làm ầm ï, lúc này anh mới yên tâm.
Anh gửi tin nhắn yêu cầu đồ ăn từ khách sạn, để họ mang tới đây, sau đó mới quay lại phòng nhìn Lam Hân.
Ti Si di. Tô Cảnh Minh lái xe trở về, vừa vào tới văn phòng.
Gần đây để trợ giúp Mộc Tử Hoành ôm. mỹ nhân về, chỉ cần Nhạc Cần Nghiên vừa tới, anh sẽ lập tức lấy cớ chuồn mắt.
Trong văn phòng kiểu châu Âu rộng rãi và sáng sủa, ngay khi ngồi xuống, anh lấy điện thoại ra và than phiền trong nhóm WeChai..
[ Lục Hạo Thành vì gặp sắc quên bạn.]
Mộc Tử Hoành lập tức trả lời.[ Làm sao vậy, Hạo Thành đem lại làm gì cậu?]
Tô Cảnh Minh: [ Lục Hạo Thành mang theo Lam Hân đi biệt thự Bành Hồ./ oan ức /] Mộc Tử Hoành: [ Lão Tô, biết vì sao cậu vẫn không có bạn gái không?]
Tô Cảnh Minh: [ Mộc Tử Hoành, cậu có ý gì?]
Mộc Tử Hoành: [ Ý là cậu sẽ độc thân suốt đời .]
Tô Cảnh Minh: [ Mộc Tử Hoành, cậu đang rủa tôi?]
Mộc Tử Hoành: [ Xem ra cũng chưa đến mức quá ngốc, còn biết tôi đang rủa cậu.]
Tô Cảnh Minh: []
Âu Cảnh Nghiêu: [ Tô Cảnh Minh, việc buôn bán thì giỏi lắm, nhưng ánh mắt sao lại kém vậy?]
Tô Cảnh Minh: [ Âu Cảnh Nghiêu, xin đừng lấy hào quang của tôi làm tổn thương tôi.
Hào quang của tôi sẽ khiến cậu lu mờ.]
Âu Cảnh Nghiêu: [ Cũng phải, cuộc đời cậu đã ảm đạm không ánh sáng , về sau chỉ có thể cô độc suốt đời.]
Tô Cảnh Minh: [Tôi sẽ không tranh luận với người ta những chuyện vô nghĩa, cho nên hai người không phân biệt phải trái, phụ nữ xem trọng hai cậu thì đúng là mắt mù]
Mộc Tử Hoành: [ Không có ý tốt thì đừng phá hư chuyện người khác.
Không đủ khả năng để người khác chấp nhận quan điểm của mình, thì bớt nói lại để không gặp rắc rồi; không thảo.
luận với người khác, để tránh gây tổn thương.]
Tô Cảnh Minh ném điện thoại lên bàn với vẻ mặt tức giận, nói chuyện với họ để giải tỏa, không phải để họ đến đả kích mình.
Tô Cảnh Minh tức giận một hồi, nhìn thấy di động rung liên tục, lại nhịn không được cầm lấy di động nhìn thoáng qua.
Mộc Tử Hoành: [ Lão Tô, mắt mù không phải lỗi của cậu, sai chính là ánh mắt cậu thật sự mù.]
Âu Cảnh Nghiêu: [ Trong mắt cậu ta chỉ có quặng mỏ.]
Tô Cảnh Minh vừa thấy lời này, nháy mắt nỗi giận.
[ Mộc Tử Hoành, đừng nói là, cả chỉ số thông minh của toàn thành phó đều bị cậu hạ thấp.
Cậu không thể câm miệng lại sao?
Đừng chọc tôi tức giận, cẩn thận tôi ném cậu cho cá ăn.]
Âu Cảnh Nghiêu, [@ Âu Cảnh Nghiêu, tôi là chỉ có quặng mỏ, quặng mỏ sẽ sáng lên, cậu thì không chắc?Tôi gọi sắm sét đến đánh bay cậu.]
Mộc Tử Hoành: [ Lão Tô, với chỉ số thông minh của cậu, chỉ thích hợp đếm mặt trăng vào ban đêm và mặt trời vào ban ngày mà thôi.
Tô Cảnh Minh: “Buổi tối một mặt trăng, ban ngày một mặt trời, còn phải đếm hả?
Mộc Tử Hoành, mấy ngày nay cậu bị tiêm đến choáng váng rồi à?”
Mộc Tử Hoành: [ Lão Tô, IQ là thứ rất tốt, hy vọng cậu thật sự có.]
Âu Cảnh Nghiêu không lên tiếng .
Mộc Tử Hoành cũng không lên tiếng .
Tô Cảnh Minh nhìn di động một hồi lâu, thấy hai người không nói lời nào, cũng đã đến giờ tan, nên anh liền nắm chìa khóa xe rồi rời đi.