Chương :
Đáy lòng Lam Hân càng ấm ức hơn, và anh cũng ấm ức!
Trong lòng anh, Lam Lam đơn thuần như một chú thỏ trắng nhỏ, mỗi một hành động nhỏ mỗi một lời nói của anh đều làm cẩn thận, nói chuyện cần thận, chính là sợ làm tổn thương cô.
Kết quả, hành động vô hình của mình đã làm tổn thương cô.
Lam Hân từ từ đứng dậy, sau khi tắm rửa, đi xuống tầng dưới, thấy Lục Hạo Thành mặc áo sơ mi trắng thủ công, ngồi ở tầng cạnh vị trí cửa sổ, nhìn ra xa, không biết đang nghĩ gì?
Khuôn mặt hoàn hảo của anh, khiến mọi người cảm thấy năm tháng bình yên.
Lam Hân vui vẻ, đáy lòng cô thở phào, sau khi nói chuyện với Nghiên Nghiên, trong lòng cô thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn rất khó chịu.
Lục Hạo Thành nghe thấy giọng nói của cô, quay đầu nhìn lại cô, khuôn mặt hòn dỗi ngồi trên ghế sofa uống nước.
Lục Hạo Thành nhìn cô mỉm cười, đó là lỗi của anh, khiến cô nghĩ rằng mình đã bị chê.
Anh bước qua, ngồi bên cạnh Lam Hân, lấy ly nước cô chưa uống hết, và uống một ngụm hết cạn.
Lam Hân: ?
Cô liếc nhìn anh, “muốn uống nước, anh không biết tự rót sao?” Trong giọng điệu vẫn chứa đựng những lời phàn nàn chưa được ôn hòa.
Khi anh đến gần, cô vẫn có thể cảm thấy trái tim cô đập nhanh đến nỗi cô không thể kiềm chế được.
Vì vậy, có thể được chứng minh rằng cô đã động lòng đến người đàn ông ở phía trước mình.
Sao cô có thể sẵn sàng néu cô không động lòng cơ chứ?
Lục Hạo Thành mỉm cười với cô, đôi mắt yêu thương, “Lam Lam, vậy anh sẽ giúp em rót một ly.”
Lam Hân: “Không cần.” Sau đó, cúi đầu và nhìn vào bàn tay của mình, tâm trạng cô đang không vui và không muốn quan tâm đến anh.
Lục Hạo Thành biết lý do tại sao cô tức giận.
Tuy nhiên, cơ hội đã bị bỏ lỡ, khao khát của mình với cô, không bao giờ dừng lại, mỗi khi nhìn thấy cô mặc quần áo sexy, đôi mắt háo hức của anh gần như tràn ngập muốn xông ra ngoài.
Lam Hân liếc nhìn anh, anh vẫn cười, nhưng bản thân lại không thể hiểu được anh nữa.
Anh đang giấu điều gì trong lòng vậy?
Lúc này, cô háo hức biết bao, cô thực sự có thể hiểu được người đàn ông này, cảm xúc không phải là thuốc chữa bệnh, cô luôn cảm thấy tình cảm rất phức tạp, nên mới không muốn chạm đến tình yêu.
Cô không biết rằng Lục Hạo Thành hi sinh cho cô rất nhiều, rất nhiều năm, luôn giữ một lời hứa, và cũng đang thực hiện lời hứa của mình, khi bản thân sẵn sàng giao cơ thể và trái tim của mình cho anh, thì anh lại từ chối.
Không có gì tệ hơn thế này.
Anh quả thật là có phong cách nghiêm ngặt của riêng mình khi làm kinh doanh, xem mục tiêu rồi sẽ bắt đầu, mà thủ đoạn cũng rất mạnh mẽ, nhưng……
Không đúng, Lam Hân bỗng nhiên dừng lại tất cả những suy nghĩ vô nghĩa trong lòng mình.
Lục Hạo Thành không lẽ không ổn sao?
Nhiều năm như vậy không có chút dính líu nào với bất kỳ người phụ nữ nào cả, nếu như có, thì cũng chỉ có cô và cô minh tỉnh kia thôi.
“Lục Hạo Thành, anh thích đàn ông sao?” Cô nói mà không suy nghĩ.
Lục Hạo Thành: “!I”
“Khụ khụ…” anh ho lên bởi những lời nói của cô, sao cô có thể nói ra lời như vậy được chứ.
Từ khi nào mà anh khiến cô ảo tưởng rằng anh thích “đàn ông” vậy.
Có phải là tối qua không?
Không không không, trẫm quá sai rồi, trẫm giữ thân như: ngọc là vì ai cơ chứ, không phải là vì nàng sao?
Sao cô lại có thể hiểu làm mình như thế này.
Lục Hạo Thành ngay lập tức giải thích: “Lam Lam, tuyệt đối không phải như những gì em nghĩ đâu, anh có thể chứng minh cho em thấy, anh hoàn toàn chỉ thích em.”
Lam Hân vẫn nhìn anh với sự nghi ngờ: “Chứng minh cho em xem, anh muốn chứng minh như thế nào?”