Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

chương 810

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

Hơn nữa, cũng không cần phải … Cuốn vào trận chiến này.

Mẹ con nhà này đúng là nghiệt duyên của mọi người.

Đi đâu cũng có hai người này xuất hiện.

Lục Tư Ân liếc Nhạc Cẩn Nghiên, cô ta không tin bản thân lại thua Nhạc Cẩn Nghiên, Nhạc Cẩn Nghiên vẫn còn đang chật vật phấn đấu, mà cô ta sinh ra đã ở vạch đích rồi.

“Anh Tử Hoành, chúng ta cùng đến nhà anh ăn com đi, đã lâu rồi em không được ăn cơm gì làm.”Lục Tư Ân cười nói.

Mộc Tử Hoành không vui nhìn Lục Tư Ân, sao có thể không có mắt nhìn vậy chứ?

Không thấy vẻ mặt anh ghét bỏ sao?

“Này! Lục Tư Ân, cô đi làm gì, đi làm bóng đèn sáng chói sao?”

Tô Cảnh Minh ở một bên đanh đá mở miệng, anh còn muốn đi theo ăn chực cơm, vừa nghe Nhạc Cần Nghiên sẽ đi, anh đã không muốn đi .

Anh sợ bị cẩu lương ngậm mồm.

“Tô Cảnh Minh, sao anh lại nói vậy?

Tần Ninh Trăn lại cười nói: “Cảnh Minh, sao ta không biết Tử Hoành có bạn gái khi nào nhỉ?”

Nhạc Cẩn Nghiên cũng đang ngơ ngác, chính cô cũng không biết sao mình lại trở thành bạn gái Mộc Tử Hoành đây.

Tô Cảnh Minh nhìn Tần Ninh Trăn, nở nụ cười lấy lệ “Oal Phu nhân, người công to việc lớn như bà sao có thể để ý tới chuyện của Tử Hoành chứ?”

Việc nhà mình còn không lo, đi lo chuyện nhà người khác , chắc bà làm việc trong hệ ngân hà hả, quản rộng như vậy.

“Không có khả năng, Anh Tử Hoành, em đưa anh về trước.”

Lục Tư Ân chịu đựng lửa giận, cô ta không tin, Mộc Tử Hoành và Nhạc Cần Nghiên đã ở bên nhau.

Tần Ninh Trăn nhìn Nhạc Cẩn Nghiên : “Nhạc tiểu thư, chúng ta nói chuyện một lát.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, bỗng nhiên vẻ mặt lo lắng nhìn Nhạc Cần Nghiên.

Nhạc Cần Nghiên khoanh tay, ánh mắt khinh thường liếc Tần Ninh Trăn, giọng lạnh lùng: “Tôi và phu nhân không quen, không có gì để tán gẫu , phu nhân có lời muốn nói, thì nói luôn nơi này đi?”

Tần Ninh Trăn nheo mắt, Nhạc Cẩn Nghiên này đúng là khó đối phó.

Không kiêu ngạo không nịnh nọt, hơn nữa cũng không biết Sợ.

“Được! Tôi hy vọng cô có thể cách xa Tử Hoành một chút, dù sao, người như cô không xứng với Tử Hoành, cô vẫn “Phu nhân.”Mộc Tử Hoành bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, trông rất mạnh mẽ và độc đoán.

Nhạc Cần Nghiên nhìn lướt qua Mộc Tử Hoành, hiếm khi thấy anh như vậy.

Mộc Tử Hoành kéo Nhạc Cần Nghiên về bên người, ôn nhu nhìn thoáng qua Nhạc Cần Nghiên, sau đó lại nghiêm mặt nhìn Tần Ninh Trăn, “Phu nhân, đây là chuyện của tôi, xin bà giơ cao đánh khẽ, đừng xen vào chuyện của người khác.”

“Người khác?”Tần Ninh Trăn nhíu mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc Tử Hoành, “Tử Hoành, chúng ta sao lại là người ngoài chứ?

Cháu cũng đừng quên, ta và cha mẹ cháu có giao tình.”

“Cho dù là như thế, chuyện của tôi, cũng không tới phiên phu nhân đến xen vào, hôm nay cám ơn phu nhân đã đến thăm.”

Giọng Mộc Tử Hoành vẫn không có độ ấm.

Tần Ninh Trăn tức giận, bà ta liếc Lục Tư Ân, “Ân Ân, chúng ta đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio