Chương :
Cố Ức Lâm: [ cám ơn]
lập tức, trở về vị trí cũ.
Lục Hạo Thành gửi tin cho Lâm Dã, bảo anh ta đi thăm dò.
Âu Cảnh Nghiêu nhiều việc, bảo cậu ta tra thì sẽ chậm hơn.
Với Lâm Dã thì đây lại là chuyên môn của cậu ta .
Lam Hân ngồi cạnh Lục Hạo Thành, hai người nói chuyện về thông tin, cô cũng thấy được.
Lam Tử Nhiên nhìn Nhạc Cẩn Nghiên nói: “Mẹ nuôi, kịch bản con đã xem, vai diễn cũng khá thích, chuyện phía sau liền giao cho mẹ xử lý .”
Nhạc Cần Nghiên vừa nghe, bỗng nhiên nhớ tới đến hôm nay Lý Đạo có gọi điện thoại, Lý Đạo này, cô không cũng không có quen, là đối phương tìm đến cô trước, chỉ có thể tìm hiểu trước khi đưa ra quyết định.
“Nhiên Nhiên, con thích là được.”
Nói xong, Nhạc Cẩn Nghiên nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, khoản phí trước kia của Nhiên Nhiên còn chưa thanh toán hết đâu ?
Đừng tưởng rằng là con của anh thì có thể đại diện miễn phí, thằng bé có công ty đứng sau nữa .”
Lam Tử Nhiên cũng cười nghịch ngợm “Cha, mẹ nuôi con nói đúng, thanh toán xong khoản phí trước, con mới chụp cho mùa đông .”
Lục Hạo Thành lia mắt nhìn con trai, “Ý của con là, nếu cha không thanh toán khoản tiền trước, con sẽ không chụp sản phẩm mùa đông?”
Lam Tử Nhiên ngồi ngay ngắn, khuôn mặt ngây thơ nở nụ cười tinh nghịch, “Cha, con thật sự có suy nghĩ như vậy, anh em ruột cũng tiền bạc phân minh, cha con cũng vậy .”
Lục Hạo Thành: “”
Đây là con trai ruột sao?
Mọi người vừa nghe, đều cười nhìn Lam Tử Nhiên.
Lục Hạo Thành suy nghĩ nghĩ, thuyết phục con trai gia nhập giải trí Cực Quang.
Sở Phi Dương nghe thì đột nhiên lên tiếng: “Cậu, cậu nhờ cháu đi, cháu không cần tiền.”
Lục Hạo Thành nhìn thấy đứa cháu mập mạp, nghiêm túc từ chối, “Không cần, cháu mập vậy, chụp không có hiệu quả.”
Vẻ mong đợi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Phi Dương bỗng nhiên trở nên đau xót, “Cậu, ngay cả cậu cũng ghét bỏ cháu sao?”
Lục Hạo Thành tháy thằng nhóc sắp khóc đến nơi, vẫn vô tình nói: “Không sai, vẻ mặt cháy dại ra, là do chơi game quá nhiều.
Phi Dương, khí chất là từ trong ra ngoài, cháu phải cố găng.”
Sở Phi Dương có chút thất vọng, cúi đầu không nói lời nào.
Lục Tư Tư nhìn con trai, đột nhiên hỏi: “Mẹ, Phi Dương bài tập làm xong chưa?”
Mộ Thanh bắt đắc dĩ lắc đầu, “Chưa, bài tập chép chữ, mỗi chữ hàng, nó ngồi hai suốt giờ, viết được hai hàng.”
“Aaa…” Lục Tư Tư vừa nghe, quả thực muốn điên rồi.
“Bác, Sở Phi Dương vừa làm vừa chơi, hôm nay bài tập rất nhiều, bây giờ cậu ta còn không làm, thì phải tới giờ mới có thể làm xong, không thể ngủ sớm, sáng mai lại không muốn rời giường.”
Lục Tư Tư mang vẻ mặt muốn khóc nhìn Lam Tử Kỳ, bất lực hỏi: “Kỳ Kỳ bảo bói, của cháu làm xong rồi sao?”
Lam Tử Kỳ cười đắc ý: “Bác, ba anh em bọn cháu đều đã làm xong , hơn nữa ngày mai có kỳ thi trắc nghiệm, chúng cháu đã ôn tập một lần .”
“Sở Phi Dương.”Lục Tư Tư bỗng nhiên hét tên con trai Mọi người: “….. – ” Dịch Thiên Kỳ ngồi gần nhát lỗ tai ông cũng ù đi “Tư Tư, Phi Dương hôm nay không chơi game, chỉ chơi xếp gỗ.
Nhưng lúc làm bài tập vẫn nghịch đồ chơi trong tay, hiện tại chỉ cần sửa lại thói quen này, sẽ càng ngày càng tốt .”
“Aaa…. Chú Dịch, chú giúp cháu đi, vì chuyện thằng bé làm bài tập này mà cháu muốn điên rồi.
Lúc nãy cháu còn lướt đến một tin tức, có gia đình vì chuyện cho con làm bài tập ở nhà, mà cãi nhau tới mức ly hôn, có nhà còn ly hôn thật rồi .