Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Lam Hân nhìn qua, ý cười giảo hoạt: “Anh không phải ông xã của em, chẳng lẽ còn là ông xã người khác sao?”
Lục Hạo Thành nhìn chằm chằm vào cô, “Cho nên, Lam Lam, cô ấy không thể ở phòng của em được.”
Lam Hân ra vẻ nghỉ hoặc : “Vì cái gì, đây là bạn thân em, sao không thể ở phòng em?”
Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, đã biết cô nhóc này rõ ràng là cố ý , đáy mắt kia chọt lóe tia giảo hoạt, anh nhìn thấy rõ ràng.
chuyện xảy ra hôm nay, giúp tôi phân tích một chút.”
Lam Hân tò mò nhìn cô bạn “Được, cậu nói đi, chúng ta cùng phân tích tâm tư của Mộc Tử Hoành.”
Lam Hân thấy Cẩn Nghiên tích cực với chuyện tình cảm như vậy, cũng rất vui vẻ Ai cũng muốn được người khác đánh giá cao, khen ngợi, động viên, đây là mong muốn sâu xa của con người đồng thời cũng là điểm yếu.
Cô cũng vậy, Nghiên Nghiên cũng vậy, không phải loài hoa nào cũng tượng trưng cho tình yêu, nhưng cô hy vọng Nghiên Nghiên là tình yêu đích thực của Mộc Tử Hoành.
Hai người phụ nữ vùi đầu trong chăn, tháp giọng kẻ lễ.
Chị em tốt tất nhiên phải có công dụng.
Lục Hạo Thành trở lại phòng, tức giận đá văng sô pha, trong mắt tràn đầy tức giận.
” Nhạc Cẩn Nghiên chết tiệt.”
Anh lấy ra di động, nhắn tin cho Mộc Tử Hoành.
[ Mộc Tử Hoành, mau cưới Nhạc Cần Nghiên đi đi. ]
Mộc Tử Hoành : [ Nửa đêm còn phát điên gì thế? Nhưng tôi thật sự cũng muôn cưới Nghiên Nghiên, nhưng cái chính là Nghiên Nghiên không chịu gả cho tôi thôi. ]
Lục Hạo Thành “Nghĩ biện pháp để cô ta gả cho cậu, cô ta chiếm lấy bà xã tôi”
Mộc Tử Hoành [ Cậu nói xem dùng biện pháp gì để cô ấy bằng lòng gả cho tôi, tôi cũng rất muốn thoát kiếp độc thân, làm cún độc thân bao nhiêu năm cũng cô đơn lắm chứ. ]
Lục Hạo Thành vừa thấy, ném điện thoại sang một bên, nằm trên giường, cầm chiếc gối ôm bên cạnh, xem nó như Nhạc Cần Nghiên, dùng sức đánh vài cái.
“Đáng chết!” Lục Hạo Thành lăn lộn vào vòng trên giường, bắt cẩn ngã xuống khiến anh tỉnh táo hơn.
Anh thở phì phì vứt gối ôm, đi tắm rửa.
Đêm khuya ở nhà họ Có, thực im lặng.
Có An An thấy người nhà đều đã đi ngủ, mới trở lại phòng mình gọi điện thoại.
Điện thoại rất nhanh liền kết nói.
“Thím, chuyện làm thế nào ”
“An An, mấy tên khốn kia bị tóm rồi , không biết có lôi ra chúng ta không?” Đối phương truyền giọng nói đầy hoảng sợ, đè nén sợ hãi.
Cố An An nhíu mi “Thím, không phải thím nói là người đáng tin sao? Sao ngay cả chút chuyện nhỏ kia cũng làm không xong? Sau này sao tôi yên tâm giao việc cho các người được nữa, thím và chú lấy của tôi không ít tiền, vậy mà làm ăn như thế sao?”
“An An, trước tiên đừng nổi giận ta cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ: thế này, ta ở bên ngoài quan sát, đột nhiên có thêm hai người phụ nữ, làm loạn chuyện lên, hiện tại làm sao bây giờ ”
Có An An trầm giọng nói: “Dù thế nào cũng không được khai tên tôi ra, nếu không chúng ta cùng chết.” Cố An An nói xong, vội cúp điện thoại.
Cô ta phẫn nộ ném điện thoại trên giường, sắc mặt âm u, đáy mắt ác độc khó kìm nén.
Nhưng lúc này, di động lại rung lên.