Chương :
Tôi lớn lên ở nhà họ Khương, là mẹ cô nuôi nắng tôi, nhưng động cơ bà ta nuôi tôi cô không rõ ràng chắc?”
Khương Tịnh Hàm vừa nghe lời này, đáy lòng nổi giận: “Cô cũng biết bà có ơn dưỡng dục, sao còn làm vậy?
Chuyện năm đó là cô trả ơn nhà họ Khương, nhưng lại lầy oán trả ơn, cô còn là người sao?”
Lam Hân tức giận nói: “Khương Tịnh Hàm, cô đừng cả vú lắp miệng em, mấu chốt không phải như vậy.
Cái gọi là báo ân, là đem tôi lên giường người đàn ông khác, cho nhà các người thu lợi sao?
Đây là mục nhà các người nuôi tôi, chẳng qua chỉ vì lợi ích mà thôi.
Khương Tịnh Hàm, đừng bắt nạt người thành thật , nếu tôi vùng lên, ngay cả cơ hội quỳ xuống cô cũng không có đâu.”
“Hạ hà:.–… ” Khương Tịnh Hàm cười lạnh, “Đã từng cho tôi cơ hội sao?
Tôi bị bắt giữ nửa tháng, không một ai đến tìm. …..
“Cho nên, bình thường nên thu liễm một chút thì sẽ có người đối tốt với cô, có quan hệ tốt với cô, ít nhất lúc bản thân gặp chuyện không may còn có người đứng ra giúp một phen.” Lam Hân sắc bén ngắt lời đối phương.
Khương Tịnh Hàm từ nhỏ đã kiêu ngạo ương ngạnh, cho tới bây giờ cũng không chịu tự kiểm điểm sai lầm của chính mình.
“Lam Hân, cô còn có mặt mũi nói tôi sao?
Mặt mũi nhà họ Khương đều bị cô làm mắt hết rồi, một đứa con gái nuôi đưa mẹ nuôi tống vào tù, chuyện này hiện tại có rất nhiều người còn đang bàn tán kia kìa, lương tâm cô cũng không thấy có lỗi sao?
Còn nữa, bởi vì cô mà tôi bị người ta chỉ trỏ, tìm không được công việc nên hồn, cũng không dám bước chân ra khỏi cửa, tất cả là bởi vì oô.”
Khương Tịnh Hàm phẫn nộ ngửa cổ lên chỉ trích Lam Hân.
Lam Hân nghe những lời này, không chút đồng tình: “Cô có nhiều tính xấu như vậy, cũng không tới phiên tôi đến chỉ điểm, mà cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Còn nhớ lúc tôi còn ở nhà các người không?
Cô bắt nạt tôi thành nghiện,tôi ngay cả người hầu cũng không bằng, chẳng lẽ cô quên bản thân đã làm gì tôi rồi sao?
Ngay cả súc sinh sẽ không làm những việc như cô đã làm , hiện tại còn đứng trước mặt tôi tỏ ra đáng thương, oan ức.Sợ là cô đã quên một câu, thời trẻ qua mau.”
Khương Tịnh Hàm vẫn hồ đồ cho rằng gia đình cô ta là toàn năng , vĩnh viễn dùng không hét tiền, đối người khác cũng là vung tiền như nước, tiêu xài hoang phí, lại không biết cha mẹ mình kiếm tiền có bao nhiêu vắt vả, mỗi ngày cha cô ta đi xã giao, trở về cũng say như chết.
Mẹ của cô ta để làm ăn, đã bát chấp dùng mọi thủ đoạn để đạt được, chỉ để chiều chuộng cô ta sống như một cô công chúa.
Hơn nữa, cô ta đúng là bị chiều đến hư hỏng, làm việc bất chấp hậu quả, hơn nữa còn ngu xuẫn đến mức thường xuyên bị người khác lợi dụng.
Khương Tịnh Hàm cười đắc ý nhìn Lam Hân “Cô dù sao cũng chỉ là đồ con nuôi, còn tưởng mình là công chúa chắc?
Tôi đối xử như vậy với cô là đã khách sáo lắm rồi , không đem cô đẩy xuống cầu thang cho ngã chết là đã nể tình lắm rồi, có nhớ thành tích lúc đi học của cô tốt đến bao nhiêu không?
Tốt đến mức tôi muốn giết cô, nhà tôi không cho cô tiền học đại học, cô liền học nhảy cấp, điểm này, thật ra tôi rất bội phục, nhưng lại càng khiến tôi ghen tị nhiều hơn.
Cô có biết tôi đã mưu hại cô bao nhiêu lần rồi không?
Mỗi lần cô bị đàn ông quấy rầy, đều là do tôi sắp xếp , tôi muốn hủy hoại cô.
Cô rõ ràng chỉ có hai bàn tay trắng, còn muốn cao ngạo như nàng công chúa, cái gì cũng giỏi hơn tôi, vượt trội hơn tôi, vừa lúc tôi ngứa tay, cô lại thiêu đòn, nên chuyện cứ vậy mà diễn ra.
Sau nhiều năm như vậy, giờ tôi nói ra chuyện này, thì cô có thể làm gì được tôi nào?”
Khương Tịnh Hàm mang vẻ mặt kiêu ngạo, nghe mỗi từ cô ta nói ra đều khiến Lam Hân cảm giác như trái tim mình đang rỉ máu.
Lúc trước cô đã làm việc ở gia đình kia, làm cho họ biết bao nhiêu việc, chịu bao nhiêu mệt nhọc, nhưng không có được chút ấm áp nào từ họ.