Chương :
“Đừng gọi tên tôi, vừa nghe đã thấy ghê tởm. Con gái cưng của Lục Dật Kha ông, cũng thấp hèn như mẹ cô ta vậy, lại dám chuốc thuốc cho Tử Hoành, làm nhục bạn tôi, con mụ Tần Ninh Trăn súc sinh kia, có thể làm ra loại chuyện heo chó không bằng, ha ha. .. cả nhà các người đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Tôi nói cho ông biết, thời khắc Lục Tư Tư trả thù, giờ đã bắt đầu rồi. A Hoành là ai, mấy năm nay con trai ông đau đớn thống khổ đều là A Hoành tới bầu bạn, nếu A Hoành có việc gì, tôi cam đoan, nhất định sẽ giết Lục Tư Tư không biết xấu hỗ kia.”
Lục Tư Tư phẫn nộ nói xong, cúp điện thoại.
Cô trả điện thoại cho Lam Hân, đáy lòng thoải mái một ít, chỉ là vẫn đau đớn, thấp giọng nói: “Lam Lam, gọi cho A Thành, bảo nó lấy được camera của khách sạn càng sớm càng tốt.
Nhất định phải gọi được điện thoại cho nó.”
Lam Hân vội gật đầu, lại gọi cho Lục Hạo Thành, vẫn không ai nghe máy.
Lam Hân nghĩ nghĩ, lại gọi cho mẹ mình.
Lúc này, đã đang đấu giá Vĩnh Hằng Chi Tâm, giá khởi điểm vừa đưa ra, đã không ngừng tăng lên.
Âu Cảnh Nghiêu cùng Lục Hạo Thành đang chuyên chú vào Vĩnh Hằng Chi Tâm.
Vẫn nhìn bảng giá cả, bọn họ cũng không lên tiếng, tính toán đến cuối cùng mới ra giá.
Mà Lâm Mộng Nghi đối với Vĩnh Hằng Chi Tâm lại không có hứng thú, liền cúi đầu xem di động, vừa thấy con gái gọi tới, bà rời khỏi chỗ ngồi đi nghe điện thoại.
Mà lúc này, Âu Cảnh Nghiêu, cũng đứng dậy đi vệ sinh.
“Alo Lam Lam, sao con chưa vào?” Lâm Mộng Nghỉ thấp giọng hỏi.
“Mẹ, Lục Hạo Thành có đó không ạ?
Bảo anh ấy gọi lại cho con, có chuyện rất gấp.”
“Lam Lam, Hạo Thành đang đấu giá, có chuyện gì, con cứ nói với mẹ.”
Lam Hân tường thuật ngắn gọn mọi chuyện lại cho Lâm Mộng Nghi nghe, Lâm Mộng Nghỉ cũng chấn động, lại có thể xảy ra chuyện như vậy.
Cảnh Nghiêu, đã xảy ra chuyện
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộng Nghi muốn quay về tìm Lục Hạo Thành, lại nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu đi ra.
Cô vội vàng đi qua “Cảnh Nghiêu, không tốt rồi, đã xảy ra chuyện.”
Âu Cảnh Nghiêu nhíu mày nhìn qua, “Bác gái Cố, xảy ra chuyện gì rồi, bác chậm rãi nói.”
Lâm Mộng Nghi nói ngắn gọn, đem sự tình nói cho Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu nghe xong thì không thể tin, Mộc Tử Hoành vẫn chưa tới, Nhạc Cẩn Nghiên cũng không có mặt, anh vẫn nghĩ Mộc Tử Hoành đi cùng Nhạc Cẩn Nghiên.
Dù sao Mộc Tử Hoành cũng thích mê mệt Nhạc Cẩn Nghiên.
Không nghĩ tới cậu ta lại xảy ra chuyện.
Lâm Mộng Nghi nhìn qua: “Cảnh Nghiêu, hiện tại phải lấy lại video trên camera, bác sẽ đi giữ chân Tần Ninh Trăn.
Cháu nhất định phải hành động nhanh nhẹn.”
Âu Cảnh Nghiêu vội vàng gật đầu, “Bác gái Cố, bác cần thận chút. Chuyện này ngàn vạn lần không cần nói cho Hạo Thành, đêm nay nguyện vọng của cậu ta là Vĩnh Hằng Chi Tâm, cứ để cậu ấy ở đó, cháu sẽ giải quyết.”
“Được!”
Âu Cảnh Nghiêu nói xong vừa đi vào thang máy, cửa thang máy vừa mở đã thấy hai cảnh sát đi ra.
Bên người còn có một người đàn ông mặc vest đen đi theo, đang giải thích tình huống với viên cảnh sát.
Âu Cảnh Nghiêu thoáng nghe nội dung cuộc trò chuyện của họ có liên quan đến Nhạc Cẩn Nghiên cùng Lục Tư BUƯ: Sau khi thấy bọn họ ra ngoài, anh đi vào một căn phòng đặt riêng.
Hôm nay, khách sạn này không có khách ngoài, tất cả đều là người tới dự tiệc.
Trở lại phòng, vội mở ra máy tính, xâm nhập vào hệ thống quản lý khách sạn.
Chỉ chốc lát, Âu Cảnh Nghiêu nhíu mi, vội đứng dậy đi ra ngoài, men theo lối đi quan sát camera xung quanh, tất cả đều bị hỏng.
Anh tức giận mím môi, đối phương đã có chuẩn bị trước, tất cả bằng chứng đều biến mát.