“Hôm hay Cô Nhạc bắt buộc phải đi sao?” Mộc Tử
Hoành đặt ly trà xuống nhìn Nhạc Cần Nghiên hỏi.
“Không đi không được, sớm ngày mai Nhiên Nhiên có một hoạt động, thời gian của Nhiên Nhiên gấp rút, bây giờ tôi hạ bệ nghệ nhân khác, trước tiên xử lý xong chuyện của Nhiên Nhiên đã, không thể ở lại thêm.” Cần Nghiên không nhanh không chậm nói, nếu như không phải nhận được điện thoại của Lục Hạo
Thành, tối qua bọn cô đã đi rồi.
“Giám đốc Lam, cô sinh một cậu con trai giỏi giang
quá!” vẻ mặt Mộc Tử Hoành ngưỡng mộ nói.
Nếu thực sự là con trai Hạo Thành sẽ tốt biết bao.
Lục Hạo Thành sống rất cô đơn, nếu như có thể có một đứa con trai, mặc dù cả đời này cậu ấy khổ sở
nhưng hạnh phúc đang dần cận kề cậu ấy.
Lam Hân cười cười không nói chuyện.
Ba đứa con của cô đều rất giỏi.
“Tử Hoành, lát nữa cậu đưa cô Nhạc và Nhiên Nhiên
ra sân bay nhé!” Lục Hạo Thành dặn dò.
Anh không có cơ hội lấy tóc của Nhiên Nhiên, Tử
Hoành có thể có cơ hội lấy.
“Được!
“Không cần!”
Hai người Mộc Tử Hoành và Nhạc Cần Nghiên cùng lên tiếng.
Hai người đều đồng thời nhìn về phía đối phương,
Mộc Tử Hoành ha ha cười, đáy mắt tràn ngập ý cười.
Cần Nghiên mặt không biểu tình thu hồi tầm mắt.
Mộc Tử Hoành cười nói: “Cô Nhạc, cứ để tôi tiễn hai người nhé? Chúng ta hiện tại cũng cùng nhau hợp tác
mà, đưa hai người đến sân bay là điều nên làm.”
Cần Nghiên thấy anh kiên trì, ngược lại không có so
đo nhiều, bắt xe cũng phải mắt tiền, có xe miễn phí
vậy thì không cần lãng phí rồi.
“Được, vậy ăn xong cơm thì đi! Không thẻ lỡ giờ.” Cẩn Nghiên vồn là một người thẳng thắn, cũng thẳng thắn trả lời.
Mộc Tử Hoành bỗng nhiên mỉm cười, nếu như trước khi cô chưa kết hôn anh giành được sự coi trọng của
cô, vậy thì anh có cơ hội rồi.
Cuộc đời chỉ ngắn ngủi như tờ giấy A.
Gặp được người phụ nữ mình thích tuyệt đối không
được bỏ qua.
“Yên tâm, nhát định đưa hai người đến sân bay đúng giờ.” Nụ cười thanh nhã của Mộc Tử Hoành rất mê hồn, ánh mắt nhìn Cần Nghiên rất sâu xa, dường như
muốn xuyên qua cả người Cần Nghiên.
Trùng hợp là, Cẩn Nghiên lại không thích ánh mắt trần
trụi này của anh ấy.
Ánh mắt này của Mộc Tử Hoành cảm thấy giống như
muốn tán tỉnh cô.
Trong lòng Cẩn Nghiên, tán tỉnh và theo đuổi là hai
chuyện khác nhau.
Nhưng trong mắt Lam Hân, cô lại thấy một tia nghiêm
túc trong mắt Mộc Tử Hoành.
Cần Nghiên gật gật đầu, không nói chuyện.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cá viên và cá cuốn.” Người Nhiên Nhiên nhỏ, bàn lại quá lớn, đứng lên thì không
lịch sự, cậu dứt khoát bảo mẹ gắp cho cậu.
“Được!” Lam Hân đang định lấy thìa múc cá viên thì Cần Nghiên bên cạnh đã lấy thìa, liếc mắt nhìn Lam Tử Nhiên, tủi thân nói: “Nhiên Nhiên, mami ở ngay bên cạnh con, vượt qua mami gọi mẹ lấy, đây là con
cố ý làm mami giận đúng không?”
Lam Tử Nhiên cười cười, đôi mắt như ngôi sao trên
khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai, tm tỉm cười sáng rực: “Mami, hôm nay mẹ mặc quần áo màu trắng, Nhiên
Nhiên lo lắng dầu mỡ sẽ bắn lên người mami.”
Cần Nghiên nghe vậy, toàn bộ trái tim đều mềm nhũn, bảo bối nhà cô thật là chu đáo, giọng nói của cô cũng nhõng nhẽo lại đáng yêu: “Aiyo! Bảo bối nhỏ bé này, ngay cả điểm này cũng nghĩ đến mami, được, được,
để mẹ con múc lên cho con.”
Lam Hân cũng cười cười, lấy cái bát trước mặt, mỗi loại viên đều múc cho Nhiên Nhiên một chút, bỏ vào
trong bát cậu.
“Cảm ơn mẹ!” Lam Tử Nhiên nói xong, vui vẻ cúi đầu an.
Lục Hạo Thành thấy vậy, khóe miệng bất giác cười cười.
Đáy lòng rất chờ mong, Lục Hạo Thành anh luôn luôn
thận trọng, chưa bao giờ mong chờ như khoảnh khắc
này,vừa nghĩ lập tức muốn biếtngay kết quả.
Anh luôn từng chút quan sát Nhiên Nhiên, thần vận
của cậu bé và bản thân thực sự rất giống nhau.