Chương :
“Con đàn bà không biết xấu hổ, hôm nay tao xé xác mày ra.
Mày thấp hèn không khác gì mẹ mày cả, chỉ biết dùng loại thủ đoạn như vậy đi câu dẫn đàn ông.”
Lục Tư Tư giật tóc Lục Tư Ân.
Lục Tư Ân nhất thời không biết làm gì, mái tóc bị Lục Tư Tư kéo mạnh đến mức như sắp lột luôn cả mảng da đầu.
“Đau quá, chị buông tôi ra.”
Lục Tư Ân chưa từng chịu khổ như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô ta cũng chưa từng bị đánh đau đến thế này.
Lúc này, Lục Tư Tư đã phẫn nộ tới cực điểm, làm sao dễ dàng buông tha cho đối phương được “Lục Tư Ân, loại đàn bà không biết xấu hổ, mày nghĩ mày là ai hả?
A Hoành là người tốt như vậy, loại rác thải ô ué ở nhà vệ sinh như mày có thể chạm vào thằng bé sao?
Cũng không nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu phân lượng, cũng dám hãm hại nó.
Hôm nay tao sẽ lột quần áo của mày ra, cho cả thế giới biết mày không biết xấu hổ đến mức nào.”
Lục Tư Tư tức giận thở hồn hẻn, trước kia Tần Ninh Trăn làm việc, tối thiểu cũng sẽ lén lén lút lút, nhưng hiện tại, bà ta lại dám ngang nhiên đến vậy, quả thực là vô pháp vô thiên, cũng chỉ có loại đàn bà kia mới dám làm những chuyện điên rồ tới như vậy.
Lục Tư Ân bị lời cô ta làm cho sửng sót, tức giận trào nước mắt.
Tuy rằng mẹ cô ta dùng cách này để lấy được cha, trước mặt người ngoài, người khác cũng không dám nói rõ, nhưng chưa từng sỉ nhục cô ta đến như vậy.
“Lục Tư Tư, tôi liều mạng với cô.”
Lục Tư Ân chưa từng bị sỉ nhục tới vậy, lần này quả thật quá nhục nhã. Dám nói cô ta là rác thải ô uế trong nhà vệ sinh.
Lục Tư Ân cũng nắm lấy tóc Lục Tư Tư, hai người phụ nữ lao vào đánh nhau túi bụi.
Lôi Lăng đứng ở bên ngoài nhìn không nổi nữa liền bước.
vào kéo hai người ra.
Mà Nhạc Cần Nghiên nhìn Lục Tư Tư điên cuồng bát chấp như vậy, lại cảm thấy đau lòng.
Tư Tư hẳn là đã nhịn lâu lắm rồi, mới có thể bùng nổ dữ dội như vậy.
“Nghiên Nghiên, anh khó chịu.”
Mộc Tử Hoành tựa đầu vào vai cô, hơi thở lộn xộn nóng rực phả vào cổ mình, tim Nhạc Cẩn Nghiên cũng trở nên khẩn trương.
Cô mang vẻ mặt đau khổ nói: “Mộc Tử Hoành, anh chịu đựng một chút, cô gái con nhà lành như tôi hầu hạ không nổi anh đâu”
Lần đầu tiên của mình, cô không muốn dễ dàng phải dâng hiến như vậy, cô hy vọng người kia là chồng mình, mà không phải là bạn bè.
Mộc Tử Hoành mỉm cười, Nghiên Nghiên cũng là lần đầu tiên sao?
Thật tốt, anh cũng là lần đầu tiên.
“Lục Tư Tư, đồ không biết xáu hổ, buông tôi ra.”
Lục Tư Ân tất nhiên vĩnh viễn không phải đối thủ của Lục Từ Tư ˆ Mà Lôi Lăng, cũng không thể tách được hai người ra.
Mà nhưng vào lúc này, tên vừa chạy trốn lúc nãy lại mang theo hai tên nữa kéo trở về.
Nhạc Cẩn Nghiên vừa thấy trong tay chúng có dùi cui điện và dao găm. Đồng tử cô co rúm lại, không nghĩ tới những người đó lại có gan lớn tới độ này.
Mộc Tử Hoành cũng thấy được ba người kia.
Anh vội nói bên tai Nhạc Cần Nghiên: “Nghiên Nghiên, em đi mau, nhóm người này không muốn sống nữa rồi.”
Nhạc Cẩn Nghiên đỡ lấy anh, giọng nói đầy kiên quyết : “Muốn đi thì cùng nhau đi.”
“Nghiên Nghiên, nghe lời anh.”