Chương :
Nhạc Cần Hi trong khoảng thời gian này vẫn đi công tác, sau khi vừa xuống máy bay anh lập tức về thẳng phòng làm việc.
Ngồi trong phòng làm việc, anh lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại của Lam Hân chần chừ chưa bám gọi.
Anh cúi đầu, trong ánh sáng lờ mờ, đường nét trên khuôn mặt càng sâu, nhìn vào số điện thoại chưa ấn gọi, ánh mắt anh dịu dàng.Trong khoảng thời gian này, lòng anh rất loạn, vẫn luôn có ý trồn tránh Lam Lam.
Trong chuyền đi công tác lần này anh vẫn luôn suy nghĩ, chính mình hẳn là nên buông tay , Lục Hạo Thành không là tình yêu thanh mai trúc mã của Lam Lam, lại còn là cha ruột của ba anh em Tiểu Tuấn, tất cả đều viên mãn như: vậy, anh sao có thể nhẫn tâm chia rẽ bọn họ được chứ?
Nhạc Cần Hi đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất, bóng lưng cô đơn của anh khiến cho người ta nhìn mà đau lòng, nhìn ánh đèn của hàng vạn gia đình ngoài cửa sổ , dường như: anh thật cô đơn lẻ loi trong cái thành phố này.
Cần Hi lại cúi đầu nhìn thoáng qua di động, lần này không chút do dự ấn gọi vào số điện thoại của Lam Hân.
Rât nhanh, cuộc gọi đã được kết nôi.
“Cần Hi, anh đã trở lại rồi sao?
Anh về khi nào vậy?”
Nhạc Cần Hi nghe giọng của cô vẫn như ngày thường, không tự chủ được cười cười, “Lam Lam, hôm nay anh vừa mới trở về, vừa mới về đến nhà, em đã ăn cơm chưa?
Nếu chưa ăn thì chúng ta cùng đi ăn một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên sau khi cô cùng Lục Hạo Thành ở bên nhau, anh lấy hết can đảm đề đối mặt với cô.
Trước đó khi tránh mặt cô, là vì chưa tìm ra được biện pháp để tự tin đứng trước mặt cô.
Thật sự đúng là anh suy nghĩ quá nhiều rồi, nếu vẫn giống như trước kia, đem tình yêu của mình giấu kín nơi đáy lòng, anh và Lam Lam lúc đó sẽ khôi phục lại tình trạng như trước đây.
Bọn họ vẫn có thể giống như trước, vô tư thoải mái nói chuyện phiếm, có thể vui đùa vô âu vô lo như trước.
Lam Hân nói: “Có thể, vừa lúc em cũng chưa ăn cơm, đi tới quảng trường đi, em qua bên kia chờ anh, anh từ công ty đến đây cũng gần hơn chút.”
Nhạc Cần Hi vừa nghe lời này, vui vẻ nở nụ cười, “Được, giờ anh sẽ tới.”
Lam Hân vừa cúp máy, lại nhận được điện thoại từ Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành: “Alo! Bà xã, em đang ở đâu vậy?”
Lam Hân: “Em muốn đi gặp Cần Hi, có thể phải muộn một chút mới về nhà.”
Lam Hân ăn ngay nói thật.
Trong giọng điệu của Lục Hạo Thành tràn ngập ghen tị: “Em đang ở đâu?
Anh và em cùng đi.”
Lam Hân vừa nghe vậy liền nghĩ, từ lúc cùng Lục Hạo Thành lĩnh chứng trở về sau, cô phát hiện Lục Hạo Thành có chút không bình thường , mỗi ngày gọi hơn chục cuộc điện thoại, làm như ăn no dửng mỡ không có việc gì làm vậy.
“Lục Hạo Thành, anh điên rồi, em đi gặp bạn bè, anh đi theo em làm gì?
Hơn nữa, Cẩn Hi và em rất quen thân, anh lo lắng cái gì chứ?”
Lục Hạo Thành: “Người anh lo lắng nhát chính là anh ta, hiện tại em đang ở đâu?”
Lam Hân vừa nghe lời này, nhíu mi hỏi: “Vậy anh hiện tại đang ở nơi nào?
Nghe giọng của anh qua điện thoại, hình như anh cũng không ở nhà.”
Lục Hạo Thành: “Bà xã, anh đang ăn cơm ở nhà Mộc Tử Hoành đây.
Vừa mới ăn xong, cùng Mộc Tử Hoành hàn huyên một hồi, trong thời gian đi vào nhà vệ sinh thì tranh thủ gọi điện thoại cho em.”
Lam Hản: ý .
“Quản lý Mộc đã đỡ hơn chưa?