Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

chương 133: không đáng giá một trăm triệu?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng anh nảy sinh cảm giác không vui.

Hàm dưới của anh hơi nâng lên, nhất là nhìn thấy Vân Thi Thi giống chú mèo con kinh sợ trốn sau lưng Cố Tinh Trạch, đôi môi mỏng lạnh lùng tựa như phác hoạ khẽ khếch lên.

Cô đề phòng với anh đủ kiểu, mà lại cùng một người đàn ông khác thân mật như vậy, trong lòng tổng giám đốc Mộ tự nhiên không thoải mái. Anh nhìn cô thật lâu, liền quay mặt đi, không tiếp tục nhìn về phía cô nữa, quay người thư thái nhàn hạ ngồi xuống ghế sofa.

Bầu không khí nhất thời vô cùng kỳ lạ.

Tiểu Dịch Thần ở một bên, trên khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn cũng ẩn hiện một tia không vui.

Chẳng biết tại sao khi biết được Vân Thi Thi là bạn gái của Cố Tinh Trạch, cậu nhóc hiển nhiên cảm thấy không thoải mái.

Cậu nhóc lại vẫn cảm thấy, người phụ nữ này cùng cha đứng chung một chỗ rất xứng đôi đi.

Tiểu Dịch Thần khẽ giật mình, bị ý nghĩ của mình kinh ngạc một chút.

Trời ạ...Vì sao cậu nhóc lại có ý nghĩ như vậy, thật không giải thích được.

Thế nhưng người phụ nữ này cũng rất kỳ lạ, đối với cô cậu bé cảm thấy một loại cảm giác thân quen rất khó nói, vì cái gì đây.

Tiểu Dịch Thần có chút lộn xộn rồi.

Không hổ là hai cha con, đều khó chịu như thế.

Mộ Uyển Nhu ngạo mạn nhìn xung quanh một vòng, khi tầm mắt của cô ta rơi vào trên người Vân Thi Thi, chợt cảm thấy trong mắt như bị đâm một nhát.

Vân Thi Thi đang mặc một bộ lễ phục lộng lẫy chói mắt.

Cô ta lập tức chuyển ánh mắt, thong dong đến gần Vân Thi Thi, bộ dạng cao cao tại thượng, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.

"A, Tinh Trạch, mắt nhìn người của anh từ khi nào trở nên kém như vậy, lại tìm một người nghèo hèn như vậy làm bạn gái?”Mộ Uyển Nhu cười như không cười nhìn lướt qua Vân Thi Thi, trong mắt lộ vẻ khinh miệt cực độ, tựa như cô ta là Nữ Hoàng quyền uy, mà Vân Thi Thi giống như nô tỳ đê tiện.

Vóc dáng hai người tương đương nhau, nhưng Mộ Uyển Nhu bây giờ đang đi một đôi giày cao gót tám centimet, so với Vân Thi Thi thì cao hơn một chút, hàm dưới nâng lên lộ ra vẻ ngạo mạn.

Vân Thi Thi lãnh đạm nhìn cô ta, không khinh không giận, vẻ mặt bình tĩnh tựa như hồ nước không gợn sóng.

"Đây chính là tác phẩm của bậc thầy thiết kế thời trang Hải Luân nằm trong bộ sưu tập mới nhất!”Mộ Uyển Nhu cao cao nâng lên xuống hàm: “Ai cho phép cô mặc?"

Alan nghe vậy, bả vai rụt rụt, lập tức cung kính nói: "Bà tổng, là tôi cho cô ấy mặc..."

"Bà?”Mộ Uyển Nhu tức giận: "Bà không biết bộ trang phục này đắt đỏ đến mức nào sao? Ai cho phép bà cho cô ta mặc?"

"Là tôi.”Cố Tinh Trạch bình tĩnh nói: "Tôi thấy bộ lễ phục này rất đẹp, nhất định sẽ hợp với Thi Thi."

Thi Thi? Xưng hô cũng quá trìu mến đi?

Đáy mắt Mộ Nhã Triết càng băng lãnh.

Trong lòng càng lúc càng cảm thấy không thoải mái.

Mộ Uyển Nhu thấy Cố Tinh Trạch mở miệng, ngữ khí mềm đi mấy phần: "Tinh Trạch, bộ lễ phục này là tác phẩm của bậc thầy Hải Luân (Helen), cực kỳ trị giá, làm sao anh bỏ ra..."

"Cô ấy xứng đáng. Mà lại, Thi Thi mặc vào thực sự rất đẹp.”Cố Tinh Trạch cúi đầu nhìn cô, đưa tay sửa chút tóc mai hơi rối của Thi Thi.

Động tác quá mức thân mật này khiến không ít người nhói mắt.

Nhất là Mộ Nhã Triết, trong mắt vốn không vui càng sâu không thấy đáy.

Đáng chết, anh có để ý.

Anh chú ý từng hành động người khác chạm vào cô, cảm thấy vô cùng chướng mắt...

Loại cảm giác đáng chết này thật khó chịu.

Mộ Uyển Nhu mảy may không phát hiện sắc mặt thâm trầm của Mộ Nhã Triết, lại nói: "Tinh Trạch, tối nay là tiệc rượu hàng năm của Giải trí Hoàn Vũ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều khách quý tham dự, còn có rất nhiều phương tiện truyền thông. Anh mang theo một người không có danh tiếng gì làm bạn gái, cũng không sợ bị người khác chế giễu ư?"

Tần Chu nghe cô ta nói ra những lời cay nghiệt như vậy, mi tâm nhíu thật sâu, khuôn mặt tràn đầy vẻ không vui.

Alan cũng ở một bên nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy... cô Vân mặc bộ lễ phục đó thực sự rất đẹp!"

Hàng mi thanh tú của Mộ Uyển Nhu khẽ chau lại, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, ánh mắt sắc bén lướt qua Alan, dọa bà ta sợ đến mức ngậm miệng lại, không dám tiếp tục nhiều lời.

Hàn Ngữ Yên nghe vậy, không phải nói cũng biết cô ta trong lầy đầy căm giận, cô ta chán ghét những người vừa không có danh tiếng lại không có xuất thân gia thế. Mộ Uyển Nhu châm chọc một hồi, cô ta cũng cảm thấy xả được phần nào cơn giận, lợi dụng điều này, trong lòng vô cùng sảng khoái, cũng ở một bên giọng mỉa mai nói móc: "Mộ thiếu phu nhân nói có đạo lý. Kẻ bần hàn mãi là bần dân, mặc cái gì cũng vẫn không lột bỏ được vẻ nghèo hèn, chim sẻ nói cho cùng vẫn là chim sẻ, còn vọng tưởng bay lên đầu cành Phượng Hoàng ư? Thật nực cười!"

Mộ Uyển Nhu sửa sang vạt áo, ưu nhã vòng cánh tay, vì một tiếng "Mộ thiếu phu nhân”của Hàn Ngữ Yên cô ta cảm thấy thật mát lòng.

Hàn Ngữ Yên miệng lưỡi giống như mật ngọt, chỉ cần có thời cơ cho cô ta leo lên, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Nói qua, cô ta khoác lên cánh tay Thiệu Đông, chế nhạo cười một tiếng, trong mắt tràn đầy xem thường."Tôi nói cô này, tốt nhất đừng tại đây làm gì cho mất mặt, tốt nhất vẫn là chạy trở về xóm nghèo của cô đi!"

Tần Chu giương hàng lông mày anh tuấn lên, cười lạnh nói: "Nếu nói Thi Thi nhà chúng ta nghèo hèn, vậy cô Hàn, chẳng lẽ cô xuất thân quý tộc sao?"

Hàn Ngữ Yên nhất thời nghẹn lời.

Cô ta đương nhiên không phải!

Ngược lại, từ nhỏ gia cảnh của cô ta vô cùng bần hàn, một nhà năm miệng ăn đều chen chúc tại một căn phòng chật hẹp, cô ta mới thật sự là xuất thân xóm nghèo. Cũng là bởi vì cô từ nhỏ đã nếm mùi vị khốn khổ, giờ đây mới tham vọng hư vinh.

Tốt nghiệp trung học lúc, cô ta theo học tại ngôi trường chuyên về nghệ thuật. Cô ta không có khả năng thiên phú, cũng không có điều kiện học tập, vì thế mãi cho đến tận khi tốt nghiệp cũng không được tham gia một bộ phim thử sức, may mắn được đóng vai diễn kia, lúc này mới thuận lợi phát triển.

Vì sự nghiệp, cô ta thậm chí không tiếc thủ đoạn nào, cũng chịu đựng không ít khổ sở.

Bây giờ nổi danh, khổ tận cam lai, nhưng mà cánh truyền thông mang việc cô ta không có gia thế mà không ít lần gây khó dễ.

Cái này vẫn luôn là nỗi đau của cô ta.

Tần Chu thấy vẻ mặt khó chịu của Hàn Ngữ Yên, vẫn như cũ cười lạnh nói: "Thi Thi của chúng ta tốt xấu là sinh viên đại học, nói thế nào cũng là sinh viên xuất sắc. Mà lại, Thi Thi nhà chúng ta cũng rất được đạo diễn Lâm coi trọng!"

Đạo diễn Lâm?

Hàn Ngữ Yên biến sắc: “Đạo diễn Lâm? Đạo diễn Lâm nào?"

"Ai nha, cô thật đúng là có bệnh hay quên nha. Đến vị ân sư nâng đỡ mình cũng không nhớ sao?”Tần Chu lãnh đạm nói.

Lâm Phượng Thiên!

Làm sao cô ta quên được!

Đây chính là một trong những vị đạo diễn kiệt xuất có tầm ảnh hưởng nhất trong giới phim ảnh Hoa ngữ, ba bộ phim do ông ta đạo diễn đã từng liên tục ba năm liên tục là quán quân phòng vé!

Gần đây không phải ông ấy đang có kế hoạch quay bản điện ảnh của bộ tiểu thuyết thanh xuân trứ danh hay sao, chẳng lẽ... Nữ chính là cô ta!?

Mộ Uyển Nhu trong mắt cũng có chút ngoài bất ngờ.

Trên ghế sofa, gương mặt tuấn mỹ của Mộ Nhã Triết cũng hiển lên vẻ khác lạ.

Hàn Ngữ Yên bỗng nhiên cười lạnh nói: "Làm sao có thể? Đạo diễn Lâm làm sao lại tuyển cô ta làm nữ chính? Cô ta dựa vào cái gì!"

Năm đó cô ta có thể có được vai “Chong chóng tre”, đơn giản là nhờ quan hệ với nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim điện ảnh ấy, lúc này mới được nâng lên vị trí nữ chính, vì thế Lâm Phượng Thiên đối cô ta có rất nhiều bất mãn, không ưa cô ta ra mặt.

Mà Vân Thi Thi dựa vào cái gì?

Chẳng lẽ... Cũng là quy tắc ngầm bên trên?

"Dựa vào cái gì?”Cố Tinh Trạch nghe vậy, lại là cười một tiếng, không nể nang gì vươn cánh tay, đem Vân Thi Thi kéo sát về phía mình, nhìn vào trong mắt cô đầy ôn nhu."Có ít người tuy nhiên xuất thân bình thường, nhưng khí chất trên người lại thanh lệ thoát tục. Thi Thi cô ấy mặc dù không có tiếng tăm trong giới, nhưng lại là cô gái đẹp nhất tôi từng gặp."

Mộ Uyển Nhu nhìn qua Cố Tinh Trạch, bỗng nhiên hiểu được, đây là Cố Tinh Trạch dự định dùng sự nổi tiếng của chính mình để truyền thông chú ý đến Vân Thi Thi, vì mở đường cho cô ta! Cô có thể nhìn ra được, Cố Tinh Trạch đối với việc Lâm Phượng Thiên nhìn trúng Vân Thi Thi làm nữ chính, cũng vô cùng hài lòng.

Cố Tinh Trạch tính tình cao ngạo là vậy mà không tiếc lợi dụng danh tiếng của chính mình, vì nâng đỡ cho cô ta.

Vân Thi Thi này, rốt cuộc có tài đức gì... Vì sao luôn luôn nhận được sự sủng ái?!

"Tôi chẳng cần biết cô ta được ai nhìn trúng, nơi này, không chào đóncô ta!"

Trong ánh mắt ác độc của Mộ Uyển Nhu lóe lên, thanh âm bời vì ghen ghét mà rít lên: "Cởi bộ đồ ra cho tôi, rồi mau biến đi!"

Vân Thi Thi nghe vậy, bị làm nhục trước mặt bao người, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu.

Người phụ nữ này, sao có thể làm nhục cô như vậy? Đơn giản quá phận.

Khóe miệng cô cười cười, hỏi ngược lại: "Dựa vào cái gì?"

Muốn cô rời đi, cô liền rời đi ư?

Vân Thi Thi cô không phải dễ dàng mặc cho người khác khinh thường.

Mộ Uyển Nhu ngạo mạn cười một tiếng, giống như là nghe được một chuyện vô cùng buồn cười."Cô hỏi tôi vì cái gì ư?"

Alan nghe vậy, có chút không đành lòng địa ở một bên nhắc nhở nói: "Cô Vân, hết sức xin lỗi. Empress là tài sản do tập đoàn nhà họ Mộ đầu tư..."

Vân Thi Thi giật mình, có chút ngây ngẩn cả người.

Khó trách, Mộ Uyển Nhu vênh vang đắc ý như thế, thì ra, cô ta là nữ chủ nhân của Empress.

Cố Tinh Trạch cười một tiếng, nói: "Bộ lễ phục này, tôi mua."

Mộ Uyển Nhu cười lạnh một tiếng."Không bán."

"Một trăm triệu.”Cố Tinh Trạch mí mắt cũng không chớp mắt báo ra một con số.

Vừa dứt lời, dù là Tần Chu đứng bên cạnh cũng giật nảy mình.

Trời ạ! Tinh Trạch... Cậu ta điên rồi sao!

Một trăm triệu, khái niệm gì...

Cho dù anh ta cũng rất yêu quý cô bé Thi Thi này, thế nhưng là một trăm triệu, một bộ lễ phục mà thôi, đáng giá ư!

Vân Thi Thi vô cùng cảm động.

Trong lòng cô rất rõ, bộ lễ phục này căn bản không đáng giá đến một trăm triệu, Cố Tinh Trạch chỉ là đang bảo vệ cô.

Nếu như cô cởi bộ lễ phục này ra, bị đuổi ra nơi này, đó mới là nỗi nhục nhã lớn nhất đối với cô.

Mà Cố Tinh Trạch đang dùng một trăm triệu đó để giữ gìn tôn nghiêm cho cô.

Đáng giá sao? Cố Tinh Trạch... Tại sao phải đối xử với cô ôn nhu như vậy? Cẩn thận che chở như vậy?

"Tinh Trạch! Anh điên rồi sao?” Hàn Ngữ Yên đã sớm nhìn không được, có chút không thể nhịn được nữa nói, “Bộ lễ phục này căn bản không đáng một trăm triệu."

"Tôi thích.”Anh bình tĩnh nói ngắn gọn hai chữ, không mảy may quan tâm đến vẻ không cam lòng của Hàn Ngữ Yên.

"Một trăm triệu, tôi mua.”Cố Tinh Trạch tỉnh táo nhìn qua Mộ Uyển Nhu, mỗi chữ mỗi câu lạnh lùng quả quyết.

"Anh...”Mộ Uyển Nhu tức giận vô cùng, không tin được mà nhìn anh.

Một bên, giọng nói lạnh lùng của Mộ Nhã Triết thanh vang lên: "Không bán."

Mọi người nghe vậy, hít vào một ngụm khí lạnh.

Một trăm triệu đều không bán, đây cũng là vì cái gì?

Tần Chu cũng tức giận nói: "Tổng giám đốc Mộ, một trăm triệu, đây là giá trên trời rồi!"

Mộ Nhã Triết lười biếng mà ưu nhã dựa vào ghế sofa, ung dung như một vị Đế Vương, khí thế ngạo nghễ đến bức người.

"Anh cho rằng, cái này không đáng giá một trăm triệu?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio