Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

chương 3565: thêm hà vào cảnh (181)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nhiều người đã chết trong tay cô ta, nhìn kiểu này người đàn bà này không đơn giản, nếu tùy tiện xông lên, nhiều người như vậy có lẽ sẽ chết trong tay cô ta!”

“6,5...”

Sở Hà một bên điếm số càng ôm chặt khẩu súng bắn tỉa trong tay, mồ hôi trên trán dày đặc.

“Hạ mệnh lệnh đi! Đội trưởng!”

Đội trưởng nắm chặt đấm tay, ánh mắt bên trong không hề cam tâm có chút phẫn nộ, do dự vài giây mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Lui lại!”

Đội ngũ bên trong vang lên âm thanh khàn cả giọng: “Rút quân!”

“Rút quân!”

Đội ngũ lập tức lui lại, lui thẳng về sau hơn một ngàn mét, Sở Hà thông qua ngắm ống bắn kính, xác định đội quân đó đã rút lui, lập tức mềm nhũng trên mặt đất cả người đều phát run lên.

Chiêu không thành kế này, rốt cuộc đã lừa gạt được những người này.

Trên thực tế tình huống hiện tại, tất cả đạn dược trên người Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên đều đã hết rồi.

Cái ống phóng tiễn RPG vừa rồi là vũ khí cuối cùng của họ.

Có thể nói một đường giết đến tháp tín hiệu đã là hết sạch đạn dược!

Một đường rời khỏi từ khu giao chiến, Sở Hà liền rõ ràng cảm giác được có đội quân đang theo ở phía sau một đường đuổi giết.

Chính là bọn họ không có đạn dược, trước mặt đội quân trang bị võ trang hạng nặng, mất đi tất cả vũ lực!

Thời xưa, dưới tình hình địch nhiều ta ít khuyết thiếu thiết bị, nên cố ý để người ta tưởng là không có phòng bị nào, làm cho trong cảnh giác đề phòng sinh nghi có mai phục, do đó kinh sợ rút lui.

Thời đại Tam quốc, đại quân của Tư Mã Ý thẳng bức Tây Thành, Chu Cát Lượng vô binh chống đỡ, lại mở cửa thành ra cũng ở trên cổng thành đánh đàn, Tư Mã Ý hoài nghi có mai phục, vì thế lập tức lui binh.

Đây chính là sự tích của không thành kế.

Sở Hà nhưng không có nghĩ đến thời điểm cuối cùng lại lợi dụng không thành kế giúp dọa lui đám binh lính này.

Mới vừa rồi lúc đếm ngược, cô ấy càng lo lắng hơn ai hết.

Cô ấy lo lắng những người này không thể lừa bịp trực tiếp giết qua đây, bọn họ thậm chí không chờ kịp cứu viện sẽ gặp bị bắt mất.

Tù binh xem như là tình huống lý tưởng, nếu như bị xem như gián điệp trực tiếp cắt yết hầu, ba người bọn họ thật sự có đi không về!

Cố Cảnh Liên đi lên đỉnh tháp, gặp Sở Hà tựa ở trên tường bộ dạng hồn vách chưa tỉnh đi qua đó, ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô ấy, bật cười nói: “Thì ra em cũng có lúc sợ à.”

“Em không sợ chết.”

Sở Hà siết chặt nắm tay: “Em sợ Tiểu Bảo mất đi chúng ta.”

Cố Cảnh Liên giật mình ôm lấy bả vai của cô, nhẹ nhàng an ủi nói: “Không sao đâu, sẽ qua mà...”

“Ừ...”

“Sở Hà, chúng ta về nhà.”

“Ừ, chúng ta về nhà, Tiểu Bảo còn chờ chúng ta.”

Cố Cảnh Liên nhẻo miệng cùng cô ấy nhìn nhau cười, lại phát hiện hốc mắt Sở Hà nổi lên nước mắt, nhưng lại cảm xúc rất sâu!

Anh ấy lần thứ hai hôn cô, nụ hôn sau cuộc chiến chết đi sống lại thật ấm áp!

Một chiếc máy bay Snapdragon FC-1 đã xuyên qua mây tiến tới.

Cố Cảnh Liên ôm lấy Lâm Hi đi lên cabin.

Sở Hà leo lên cabin, tóc rối trên trán bay hỗn độn lúc đó đâm vào trong mắt không ngứa không đau.

Cô sờ vào bờ môi mỏng bỗng nhiên nhíu mi quay đầu, bầu trời phương xa dần dần địa nổi lên mặt trời, luôn mong chờ ngắm cảnh mặt trời mọc tú lệ hiện giờ hiện ra ở trước mắt của cô ấy.

Ở cách xa tám ngàn mét, bầu trời trên rừng dừa bốc lên những trận khói cuồn cuộn, đó chính là nơi cô và Cố Cảnh Liên chiến đấu đến cuối cùng.

Khó có thể tưởng tượng chỉ hai người đơn lẻ dẫn thêm một đứa nhỏ, lại có thể mở ra một con đường máu!

Ngẫm lại có lẽ đây là thành tựu cao nhất trong cuộc đời cô ấy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio