Chương
Tô Văn Tâm ngồi sụp xuống bồn hoa bên ven đường, ông ta cực kỳ bực bội, đưa tay vò đầu bứt tai: “Tôi nói là, vốn dĩ Tô Kim Thư không phải là con gái ruột của tôi!”
Lư Tuyết Cầm hoàn toàn đờ đẫn nhìn người đàn ông trung niên đang suy sụp tỉnh thần trước mặt mình, như thể bà ta vẫn đang cố gảng hiểu những gì Tô Văn Tâm vừa nói.
Tô Văn Tâm không có ý định giấu giếm bà †a nữa: “Trước đây, khi tôi kết hôn với người phụ nữ đó, bà ấy đã có hai đứa con riêng rồi”.
Lần này Lư Tuyết Cầm hoàn toàn bị số: sốc toàn tật ng biết phải mất bao lâu bà †a mới có thể lấy lại được một chút tinh thần: “Tô Văn Tâm, nói cách khác là, chỉ vì tiền ng đành lòng kết hôn với một người phụ nữ đã từng kết hôn, lại còn có hai đứa con nhỏ nữa? Ông đã lựa chọn vút bỏ hai đứa con gái ruột của chúng ta ở bên ngoài, lại để cho tôi phải mang danh tiểu tam, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác nữa sao?”
Thực ra, Tô Kim Thư cũng không biết rằng vốn dĩ Lư Tuyết Cầm và Tô Văn Tâm là bạn học thời đại học, thậm chí hai người bọn họ còn công khai mối quan hệ yêu đương ở trường đại học nữa.
Nhưng trong khi hai người chuẩn bị bàn chuyện kết hôn thì Tô Văn Tâm lại gặp mẹ của Tô Kim Thư ở công ty nơi ông ta đang thực tập.
Khi đó, mẹ của Tô Kim Thư cũng chỉ là một nhân viên thực tập bình thường, giống như bao người khác trong công ty mà thôi.
Nhưng trong một lần, nhờ số trời đưa đẩy thế nào, Tô Văn Tâm lại biết được gia cảnh của mẹ Tô Kim Thư rất đáng nể, gia đình lại vô cùng giàu có.
Để có thể thăng danh tiến chức nhanh chóng, Tô Văn Tâm không ngần ngại, nhiệt tình theo đuổi mẹ Tô Kim Thư.
Sau khi mẹ của Tô Kim Thư trở về nước, lúc đầu mẹ Tô Kim Thư còn từ chối, thắng thản nói với Tô Văn Tâm rãng bà ấy đã có một đứa con trai và còn có một đứa con gái khác trong bụng nữa.
của mẹ Tô Kim Thư, Tô Văn Tâm tỏ vốn dĩ không quan tâm đết Mẹ của Tô Kim Thư đối với tình cảm này đã chết tâm từ lâu, tất cả những gì bà khát vọng chính là một cuộc sống gia đình bình thường.
Bà muốn cho hai đứa con của mình một gia đình ấm áp bình thường, vì vậy đối mặt với sự theo đuổi cuồng nhiệt của Tô Văn Tâm, hai người họ đã đến với nhau một cách tự nhiên.
Sau này, không mất quá nhiều thời gian đã đến bước nói về chuyện kết hôn.
Nhưng Tô Kim Thư lại không biết, Tô Văn Tâm luôn luôn một chân đạp hai thuyền suốt thời gian qua.
Mặc dù không có bản lĩnh gì quá lớn, nhưng trình độ lừa gạt phụ nữ của ông ta luôn lại hạng nhất.
Ông ta không những hoàn toàn lừa dối mẹ của Tô Kim Thư, thậm chí còn làm cho Lư Tuyết Cầm hồ đồ đến làm càn làm bậy, cam tâm tình nguyện làm tình nhân ở bên ngoài của ông ta, còn sinh ra Tô Bích Xuân.
Lí do thoái thác của Tô Văn Tâm với Lư Tuyết Cầm luôn luôn là sự đe doạ dụ dỗ từ thế lực của phía mẹ Tô Kim Thư, việc bản thân ở cùng bà là điều hoàn toàn không thể tránh khỏi.
Mà năm đó Lư Tuyết Cầm thì ngốc nghếch hồ đồ, đối với những lí do thoái thác của ông ta cũng là tin tưởng không chút nghi ngờ, nên bà ta yên lặng mà chờ đợi trong chỗ bí mật, mang theo Tô Bích Xuân âm thầm chờ đợi Tô Văn Tâm ly hôn, đợi cho đến ngày bản thân có thể trở thành chính thất.
Nhưng bây giờ những lời nói của Tô Văn Tâm đã đập tan mọi sự mong đợi của bà ta, hóa ra cái tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục bao nhiêu năm của bà ta, vậy mà chỉ là một lời nói dối.
Ban đầu Tô Văn Tâm sẽ cưới con đĩ đó, không phải là do bị ép buộc, mà là do bản thân ông ta cam tâm tình nguyện.
“Tô Văn Tâm, ông là cái đồ cặn bã! Ông sẽ không được chết yên lành!”
Tình thần của Lư Tuyết Cầm sụp đổ, bà ta liều mạng chửi rủa, lao lên như điên, cào cấu loạn xạ trên mặt Tô Văn Tâm.
Thấy ngày càng có nhiều người vây quanh xem, Tô Văn Tâm thẹn quá hoá giận đẩy bà ta ngã xuống đất “Tôi là đồ cặn bã? Bà quá nực cười đi! Lúc đầu, rõ ràng bản thân bà không muốn rời xa tôi, cho dù tôi có nói gì thì bà đều tin tưởng, đây chính là bản thân bà không tự trọng, bây giờ rốt cuộc còn nói tôi là đồ cặn bã?”
“Ông! Huhuhu..”
Lư Tuyết Cầm suy sụp tinh thần đột nhiên che mặt, rồi bật khóc.