Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 150

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Cô rút đơn kiện, tôi rời khỏi anh ấy

Nhưng mà cứ tưởng tượng đến hậu quả mà Lâm An Nguyên có thể nhận, ánh mắt của Tô Kim Thư trở nên vô cùng kiên định: “Tôi nói, tôi phải xuống xe.”

Bầu không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh chết chóc.

Giống như trải qua một thế kỷ vậy.

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên buông lỏng tay cô ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước: “Sang bên đường dừng xe”

“Vâng, Boss.”

Lục Anh Khoa rất nhanh đã dừng xe ở ven đường.

Tô Kim Thư chậm rãi thở dài một hơi.

Cô đang chuẩn bị mở cửa xuống xe, thình lình lại nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn mở cửa xe, đi xuống.

Ngay lúc cô đang vô cùng kinh ngạc, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn: “Dẫn cô ấy đến nơi cô ấy muốn đi đi”

“Vâng, BOSS”

Rất nhanh xe đã khởi động Tô Kim Thư quay đầu nhìn bóng dáng của Lệ Hữu Tuấn cách cửa sổ xe, càng ngày càng xa.

Cô cắn môi dưới, chỉ cảm thấy lòng mình như bị kim châm, đau lòng không thôi.

Người kia thật sự tức giận sao?

Chắc lúc này anh về chuẩn bị ly hôn?

“Phu nhân, cô muốn đi đâu?”

Tô Kim Thư nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay: “Đi bệnh viện trung tâm đi, cám ơn.”

Đọc theo đường đi, trong xe đều đảm chìm trong một bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ Lục Anh Khoa thỉnh thoảng đảo qua kính chiếu hậu, có thể nhìn đến khuôn mặt của Tô Kim Thư, dường như là có chút mất hồn mất vía.

Sau khi do dự một lúc lâu, anh ta vẫn mở miệng : “Phu nhân…”

“Ừm?” Tô Kim Thư sửng sốt, rất nhanh phục hồi tinh thần.

“Kỳ thật Boss và cô Lê, không phải như trong tưởng tượng của cô đâu.”

Lục Anh Khoa rất rõ ràng, Boss không thích xen bào chuyện của người khác.

Những lời này vốn cũng không đến phiên anh ta lắm miệng, nhưng mà nội dung hai người vừa mới cãi nhau, anh ta đều nghe được hết.

Hai người bọn họ, một thì quật cường không chịu nói, một thì kiêu ngạo cũng không chịu giải thích, làm những người ngoài cuộc như anh ta thấy mà không chịu được.

Tô Kim Thư hạ mắt: “Hiện tại tất cả những chuyện này không quan trọng nữa, thư kí Lục, anh cứ đưa tôi đến trung tâm bệnh viện đi, còn anh thì đi về trước đi.”

Lục Anh Khoa trầm mặc chút, rồi lập tức gật gật đầu: “Được.”

Nửa giờ sau.

Trong phòng VỊP của bệnh viện.

Trên mặt cô ta hiện lên một tia châm chọc cười lạnh: “Ngại quá, Duyệt Tư phải nghỉ ngơi, cô đến không đúng lúc rồi, trở về đi”

Tô Kim Thư thản nhiên nhìn cô ta một cái: “Cô ta phải nghỉ ngơi, vậy người vừa rồi nghe cô nói nhảm là quỷ?”

Nói xong lời này, nàng một cô đẩy Na Na ra, rồi đi vào.

“Này, cô có chút văn hóa nào không thê?

Cô mau dừng…”

Na Na theo cô tiến vào, đang chuẩn bị ngăn Tô Kim Thư bên ngoài Thình lình nghe được giọng nói của Lê Duyệt Tư: “Na Na, chị đi ra ngoài trước đi.”

Na Na hung tợn trừng mắt nhìn Tô Kim Thư một cái, lúc này mới xoay người tức giận rời đi.

Dường như có chút ngoài ý muốn khi Tô Kim Thư lần thứ hai xuất hiện ở đây, Lê Duyệt Tư kinh ngạc mở miệng, “Cô tìm tôi?”

Tô Kim Thư chẳng có bao nhiêu hảo cảm với vị minh tinh này nữa.

Cho nên lúc này đây, cô đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói: “Người mà đẩy cô là bạn của tôi.”

Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư hơi hơi sửng sốt, lập tức cười lớn: “Tôi biết, cậu ta cũng là em trai của bạn thân cô, đúng hay không?”

“An Nguyên không cố ý muốn thương tổn cô’ Lê Duyệt Tư cười lạnh: “Cô cũng không phải anh ta, sao cô biết được anh ta không phải cố ý”

“Tại sao cậu ấy lại cãi nhau với cô?

Nguyên nhân chuyện này, tôi nghĩ cô và người trợ lí kia hẳn là càng thêm rõ ràng”

Lê Duyệt Tư quét mắt liếc Tô Kim Thư một cái, “Sao, thái độ này của cô là đang cảm thấy bất công thay cho cậu ta à?”

“Không phải, cậu chủ Lệ nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa tố cáo cậu ấy có ý định mưu sát. Chuyện mưu sát này, cô hẳn là rõ ràng, căn bản cậu ấy không phải cố ý.”

Lê Duyệt Tư giả bộ nói “Cô nói như vậy, làm tôi thấy thực ra cậu ta chỉ đẩy tôi một chút, lực trên tay cũng không phải quá nặng, nhưng lúc ấy tôi đi giày cao gót, hơn nữa đứng ở bên cạnh cầu thang, lúc tôi ngã xuống vốn anh ta muốn đưa tay đỡ lấy tôi, nhưng lại chậm một bước không giữ kịp.”

Nói đến đây, cô ta còn giơ tay ra: “Đây còn có dấu vết anh ta nằm lấy tôi.”

Nghe thế, Tô Kim Thư không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Nếu là như vậy, tôi hy vọng cô Lê có thể rút đơn kiện.”

Lê Duyệt Tư cười như không cười nhìn cô một cái: “Nhưng chính cô vừa rồi cũng nói, Hữu Tuấn đã nhúng tay , cho nên chuyện này chẳng lẽ không phải cô nên tìm anh ấy sao?”

“Nếu anh ấy dễ dàng đồng ý như vậy, tôi cần gì phải xuất hiện ở đây.”

Trên mặt của Lê Duyệt Tư lộ ra tươi cười của người thắng cuộc: “Tôi biết Hữu Tuấn nhiều như vậy năm , anh ấy rất cố chấp, anh ấy đã quyết định thứ gì đó, thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

Trên mặt của Lê Duyệt Tư lộ ra tươi cười của người thắng cuộc: “Tôi biết Hữu Tuấn nhiều như vậy năm , anh ấy rất cố chấp, anh ấy đã quyết định thứ gì đó, thì sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Cô Lê, bây giờ cô cũng đừng đắc ý vội.

Cậu chủ Lục coi trọng cô như vậy, biết được.

cô gặp chuyện không may, anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới. Nếu bị anh phát hiện chuyện khi cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên cô nghĩ đến không phải là anh ta mà là Lệ Hữu Tuấn, tôi cảm thấy chắc anh ta cũng không vui vẻ gì cho cam?”

Ánh mắt Lê Duyệt Tư lạnh lùng, “Cô đang ra điều kiện với tôi?”

“Tôi không có gia thế, không có bối cảnh, lợi thế cũng không nhiều, nhưng mà có một điều kiện tôi tin răng cô Lê chắc hẳn là sẽ có hứng thú”

Lê Duyệt Tư nhìn cô, chờ câu kế tiếp của cô.

“Cô rút đơn kiện, tôi sẽ rời khỏi anh ấy”

Dù sao thì cô đã gây ra chuyện, cho dù cô không đề cập tới chuyện ly hôn, Lệ Hữu Tuấn phỏng chừng cũng đã chuẩn bị Gương mặt lạnh như băng của Lê Duyệt Tư đột nhiên lộ ra tươi cười: “Cũng tốt, tôi biết cô vì tiền thuốc men của anh trai mình nên mới ở cạnh anh ấy.

Nếu như cô rời khỏi anh ấy, tiền thuốc men còn lại tôi sẽ thay anh ấy giúp cho cô.”

Tô Kim Thư không lên tiếng, xoay người rời đi Cô biết Lê Duyệt Tư là người trời sinh tính kiêu ngạo, nếu cô ta đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời Sau khi trở lại ký túc xá, sắc trời đã tối sâm.

Tô Kim Thư mắc mưa, lại vẫn không thay quần áo, cho nên mới một lát đã cảm thấy người có chút không thoải mái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio