Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 425

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương : Giáo sư Lục, anh bình tĩnh một chút

Quay đầu lại, anh ta phát hiện cô bé nhỏ phía sau vẫn đứng yên tại chỗ, mở đôi mắt to tròn nhìn anh ta không chớp.

Lục Mặc Thâm nó ao còn đứng đó?”

Lâm Thúy Vân oan ức, le lắc cánh tay mình về phía anh †a: “Cục cưng bị thương rồi”

Lục Mặc Thâm chỉ biết câm nín, không nói lên lời: “Không tự biết xấu hổ mà còn nói như vậy sao?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu, nhưng ngay lập tức lại gật đầu, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Cục cưng bị thương rồi.”

Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nổi hết cả lên: “Cô chỉ bị thương ở tay thôi mà. Chân có bị làm sao đâu.”

Lâm Thúy Vân vẫn ngang bướng, đứng yên tại chỗ.

Cơ thể cô ấy loạng choạng, lập tức ngã xuống đất: “Cái chân này cũng bị thương”

Lục Mặc Thâm: “…Đi”

Chỉ thấy anh ta bước tới vài bước, cúi người xuống, vòng tay qua bế Lâm Thúy Vân lên.

Vào lúc anh ta đứng dậy, Lâm Thúy Vân đột nhiên nhầm mắt, hôn lên má anh ta một cái Cánh tay của Lục Mặc Thâm đột nhiên dừng lại, suýt chút nữa là làm đau thắt lưng của mình rồi.

Anh ta quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô ấy, gầm nhẹ: “Lâm Thúy Vân!”

Từ trước đến nay Lục Mặc Thâm luôn tự tin rằng sự tập trung của mình đủ đế kiểm soát mọi thứ, nhưng cuối cùng anh ta lại bị đánh bại bởi nụ hôn bất ngờ của Lâm Thúy Vân.

Hành động của cô bé này đúng là to gan lớn mật nhưng cũng có chút ngây ngô.

Cảm giác như những sợi lông vũ quét nhẹ vào đầu trái tim, ngứa ngáy và tê dại Lục Mặc Thâm thở nặng nhọc. Đôi mắt sâu thắm của anh ta nhìn chăm chăm Lâm Thúy Vân.

Nếu không phải chỗ này không thích hợp, có lẽ anh ta đã không nhịn được mà xử tử cô ấy ngay tại chỗ rồi.

“Hì hì, giáo sư Lục, bình thường đều là anh sàm số tôi. Lần này tôi mới chỉ sàm sỡ anh một chút mà anh lại định trở mặt với tôi sao?”

Lâm Thúy Vân nói rất mơ hồ, nhưng mùi vị khiêu khích lại rất rõ ràng.

Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy: “Cho nên, cô đang dụ dỗ tôi sao?”

Lâm Thúy Vân nhếch miệng, hai tay cô ấy chủ động ôm lấy cổ anh ta: “Đúng thì sao mà không đúng thì sao?”

Lục Mặc Thâm ôm cô ấy ra khỏi quán bar, sau đó ném cô ấy lên xe: “Nếu đúng là như vậy thì đêm nay cô chết chắc rồi!”

Lâm Thúy Vân choáng váng vì cú ném nên cô ấy hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo để hiểu những lời Lục Mặc Thâm nói có ý nghĩa gì.

Trên đường đi, Lâm Thúy Vân ghé mặt vào cửa xe ô tô hóng mát.

“Cô”

Lục Mặc Thâm chỉ thốt ra một chữ, sau đó trực tiếp bế cô ấy ra ngoài Có lẽ là do rượu gây sự. Lâm Thúy Vân sững sờ vài giây mới nhận ra ẩn ý đằng sau lời nói ngắn gọn của anh ta là gì Thôi xong!

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân lập tức đỏ bừng lên. Cô ấy đưa tay ra đánh anh ta: “Anh muốn cướp sắc hả! Cái đồ đê tiện vô liêm sỉ này!”

Lục Mặc Thâm ôm cô ấy về phòng.

‘Vừa được đặt xuống, Lâm Thúy Vân đã loạng choạng chạy đến bên giường, ôm chặt lấy ngực, đanh đá đề phòng.

‘Vừa ngước nhìn lên, cô ấy ngạc nhiên, nhìn thấy Lục Mặc Thâm đang cởi từng cúc áo.

Cô ấy lập tức trợn tròn mắt: “Mẹ kiếp! Lục Mặc Thâm, anh, anh đang làm gì vậy?”

Lục Mặc Thâm vốn định cởi quần áo đi tắm.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh ta lại nhìn thấy trái ớt nhỏ đang nằm co ro trên chiếc giường mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng, tay chân căng thẳng không biết nên để ở đâu.

Niềm hứng thú xấu xa trong lòng Lục Mặc Thâm đột nhiên trào dâng. Ánh mắt anh ta lóe lên một tia quỷ quyệt: “Cởi quần áo. Cô nhìn mà không biết sao?”

Cởi quần áo?

Lâm Thúy Vân lo lắng nhìn anh ta, khó khăn nuốt nước bọt.

Đúng vậy, lúc làm chuyện đó thì đúng là phải cởi quần áo rồi Mặc dù, ước muốn bấy lâu nay của cô ấy là được cùng nam thần vui vẻ một lần trong phòng tâm, để bù lại lần đầu tiên không biết gì, đầy tiếc nuối của cô ấy.

Tuy nhiên, kể từ khi biết người đàn ông cô ất thực sự thích bấy lâu nay là Lục Mặc Thâm, cô ấy hoàn toàn bối rối.

Cô ấy chưa bao giờ dám nghĩ tới việc cùng Lục Mặc Thâm làm chuyện đó.

Nhưng mà cô ấy đã sớm cùng anh ta làm chuyện đó.

Một lần cũng là chuyện đó, hai lần cũng là chuyện đó, có gì mà phải hoảng sợ.

Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy Lục Mặc Thâm cởi áo để lộ cơ bụng tám múi, Lâm Thúy Vân lại cảm thấy đầu óc ù ù Cô ấy bật dậy khỏi giường gần như với tốc độ ánh sáng, chạy thẳng vào nhà tắm: ‘À ừm, tôi, tôi đi tâm trước đây”

Nhìn thấy cô ấy bỏ chạy như vậy, đáy mắt Lục Mặc Thâm hiện lên một ý cười Cô bé này hình như chưa đem quần áo theo.

Lâm Thúy Vân ở trong phòng tắm suýt thì chà mất một lớp da. Cuối cùng cô ấy quấn một chiếc khăn tắm, chậm rãi bước ra ngoài.

Lục Mặc Thâm đang ngồi ở bên giường xem TV. Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Thúy Vân đi ra.

Cả người cô ấy chỉ quấn một chiếc khăn tắm, để lộ ra bờ vai mịn màng và đôi chân thon thả.

Sau khi Lục Mặc Thâm tắm xong đi ra, anh ta thấy Lâm Thúy Vân đã thay quần áo.

Lúc này, cô ấy đang khoanh chân ngồi trên giường, thích thú xem chương trình tạp kỹ, lâu lâu lại cười khúc khích Lục Mặc Thâm vô cùng tức giận, bước tới, cầm điều khiến, trực tiếp tắt TV.

“Lục Mặc Thâm, anh đang làm gì vậy? Người †a đang xem đến đoạn hay mà!”

Lục Mặc Thâm cuộn chiếc khăn tắm lại, trực tiếp đi tới mép giường, ngồi xuống, thản nhiên nhìn Lâm Thúy Vân: “Tưởng tôi đi tắm là quên hết những chuyện hôm nay cô đã phạm phải sao?”

Đầu Lâm Thúy Vân quay cuồng, cô ấy chột dạ, mở mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì sao?”

Lục Mặc Thâm không vui, đưa tay ra véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: “Cùng người khác đến quán bar uống rượu đến khuya, bị người ta sàm số rồi gây náo loạn cả cái quán bar, có phải cô không? Tôi phải trông coi cô / thì mới có thể yên tâm được.”

Những gì Lục Mặc Thâm nói, Lâm Thúy Vân đều nhớ rõ.

Trí nhớ của cô ấy rất tốt.

Thậm chí cô ấy còn nhớ cả cảnh ngồi dưới đất làm nũng với Lục Mặc Thâm rồi lén hôn anh a.

“Giáo sư Lục, tôi… thực ra tôi có thể giải thích…”

Cô ấy còn chưa nói xong đã bị một đôi tay ôm lấy.

Ngay sau đó thân thể được nhấc bổng lên, ngồi trên đùi người đàn ông Cứ như vậy, một nụ hôn bất ngờ đặt xuống môi cô ấy, không chút phòng ngự.

Lâm Thúy Vân bị hôn tới mức thở không nổi, hai tay liên tục đập vào lưng anh ta, cố gắng đấy anh ta ra.

Lục Mặc Thâm cười nhạt: “Bản thân mình còn nói không rõ, có chắc là cô muốn tôi bình tĩnh lại không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio