Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 462

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tô Kim Thư, mày nhất định phải bình tĩnh

Tô Kim Thư ở trong nhà tìm việc gì đó để làm, vì chỉ cần rãnh rồi là trong đầu cô lại không thể không nghĩ đến những chuyện của Tô Duy Nam, cô thật sự không thể hiểu được: Nếu như anh trai cô thật sự đã về nước, và anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm thì tại sao lại không đến tìm cô đầu tiên? Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “King coong! King cong!”

Tiếng chuông cửa đều đặn và mạnh mẽ.

Địa chỉ của biệt thự rất ít người biết, cho nên ngoài mấy người Tân Tấn Tài, thì rất ít người đến đây.

Tô Kim Thư còn nghĩ rằng đó là Lâm Mộc đưa bọn trẻ đến trường xong trở về.

Cô đứng dậy xỏ dép rồi bước nhanh ra cửa.

“Lâm Mộc, có phải lại quên đem chìa khóa không? Lần sau bà còn ba lần bốn lượt làm mất như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu…”

Lúc cô nói chuyện thì cánh cửa đã mở ra.

Nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lâm Mộc…

“Dì?”

Tô Kim Thư vô cùng ngạc nhiên.

‘Sao Bạch Ninh Hương lại đến đây? Bà ấy được người hầu đẩy xe lăn tới, người hầu cao gần một mét tám, là một người đàn ông trung niên, trông giống vệ sĩ hoặc tài xế hơn.

Trên người Bạch Ninh Hương mặc một bộ sườn xám, thanh lịch đứng đắn và rất khí chất.

Bà ấy bình tĩnh nhìn Tô Kim Thư: “Không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”

Lúc này Tô Kim Thư mới hồi thần, cô mở rộng cánh cửa, lùi lại và bước sang ngang: “Con xin lỗi, mời dì vào nhà”

Bạch Ninh Hương được người vệ sĩ đẩy vào, ánh mắt bình tính quét qua phòng khách.

Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, phảng phất chút khói thuốc, hoàn toàn không giống với biệt thự của thủ đô, ở đây bà ấy có thể ngửi được chút dấu vết của sự nổi tiếng.

Bạch Ninh Hương dừng lại trước ghế sô pha.

Tô Kim Thư vội vàng vào bếp pha cho bà ấy một tách trà đặt lên trên bàn cà phê: “Dì, mời di uống trà.”

Bạch Ninh Hương nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía trước: “Tôi nghĩ là cô cũng biết rằng hôm nay tôi tới không phải để uống trà”

‘Sắc mặt Tô Kim Thư dần thay đổi: “Rót trà cho dì là phép lịch sự của con, dì có uống hay.

không đó là do ý muốn của dì”

Bạch Ninh Hương nheo mắt: Tô Kim Thư này không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng mà cô ta có thật sự tốt như lời của ông cụ nói không? Có thể không? Con của bà ta là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù cô gái trước mặt có thật sự tốt hay không thì cũng không đủ tư cách để so sánh với Lệ Bảo Ngọc của bà ta.

“Cô quen Lệ Hữu Tuấn bao lâu rồi?”

“Tám tháng rồi”

“Quen biết tám tháng mà ở chung một năm, hả”

Bạch Ninh Hương chế nhạo, đôi mắt bà ta nhìn chằm chắm vào Tô Kim Thư như muốn nhìn thấu trái tim cô: “Thật ra, cô và Hữu Tuấn vốn là người ở hai thế giới, làm sao mà gặp được nhau? Theo như tôi biết, trong bữa tiệc sinh nhật của ông cụ, những điều Lê Duyệt Tư nói đều không phải là giả dối”

“Gia đình cô đúng là đã phá sản, anh trai cô bị bại liệt, bố đẻ cô bán cô đế lấy hợp đồng dự án, thì làm sao tôi có thể yên tâm giao con tôi cho cô, một đứa được giáo dục trong môi trường như vậy chứ?“Mỗi lời Bạch Ninh Hương nói ra, đều như cứa vào tim, bà ta hoàn toàn không quan tâm đế sắc mặt của Tô Kim Thư một chút nào.

‘Tô Kim Thư chậm rãi thở ra, tự thôi miên lòng mình ‘Tô Kim Thư, mày nhất định phải bình tĩnh.

Người trước mặt là mẹ chồng của mày, dù có thô lỗ đến đâu cũng không được mảng mỏ bà ấy.

Chỉ cần mày mắng bà ấy, thì chính là đã cho bà ấy cơ hội và lý do rồi đó.

“Dì à, con cảm thấy những lời dì nói không có lý cho lắm, nếu như con là dị, thì ít nhất trước tiên con sẽ điều tra xem những điều con nghe được rốt cuộc có mấy phần là sự thật, hoặc là có nội tình nào ở bên trong không”

“Còn có nội tình?”

Lúc Bạch Ninh Hương nói chuyện, ngũ khí ngờ vực, bà ta cảm thấy rõ ràng là Tô Kim Thư đang bao biện cho bản thân mình.

“Mặc dù có một số chuyện thật sự xấu xa, nhưng vì dì là mẹ của Hữu Tuấn, nên con cảm thấy cần phải giải thích cho dì”

“Đầu tiên, gia đình con rơi vào cảnh khó khăn vì một tai nạn xe ô tô, mẹ con qua đời và anh trai con bị chấn thương ở đầu”

“Thứ hai, anh trai và mẹ của con luôn dạy con rất tốt, nếu như con thật sự muốn quyền lực hay tiền bạc của Hữu Tuấn thì bây giờ hoặc là con là bác sĩ hàng đầu thế giới, hoặc là con có gia tài kếch xù rồi, nhưng mà dì cảm thấy con có không?”

Bạch Ninh Hương cau mày.

Tô Kim Thư vẫn không khiêm tốn cũng không hống hách: “Không sai, con với Tô Văn Tâm có quan hệ huyết thống, quan hệ cha con”

“Nhưng xét ở góc độ gia đình, ông ta đã ngoại †ình và sinh ra một đứa con gái ngoài giá thú, rồi sau khi mẹ con mất, con cũng không còn liên quan gì đến ông ta kể từ lúc ông ta đưa người đàn bà kia vào nhà”

“Toàn bộ học phí đại học và chỉ phí sinh hoạt của con đều là do con kiếm được từ việc làm bán thời gian”

“Về phần hai đứa con của con, con tin rằng Lệ Hữu Tuấn đã giải thích cặn kẽ cho dì rồi. Bọn trẻ không phải là nghiệt chủng”

“Cho nên dì à, nếu như dì đến đây để bảo con rời khỏi anh ấy, thì con khuyên dì nên đập tan ý nghĩ này đi”

“Dì không cần phải dùng tiền để đập vỡ con, bởi vì đì có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa, ra giá cao như thế nào, cũng không đáng giá bãng con trai của dì. Sau tất cả con tin rằng trong lòng dì, con trai dì chính là bảo vật vô giá”

‘Sau khi nghe hết lời cô nói, Bạch Ninh Hương cười lạnh lùng hai tiếng: “Tôi thật không ngờ dáng vẻ cô mềm yếu, nhưng cái miệng lại sắc bén như vậy”

Tô Kim Thư lắc đầu: “

“Dì đã hiểu lầm rồi, con không giỏi ăn nói, những lời con nói đều là từ tận đáy lòng, con không biết dì có thời gian không để nghe con nói thêm vài câu”

Bạch Ninh Hương cười lạnh: “Được, vậy tôi nghe, cô nói tiếp đi”

Lúc này Tô Kim Thư đã ngồi đối diện với bà ta: “Những lời con muốn nói, có thế sẽ tàn nhẫn với dì,nhưng mà con hy vọng dì có thể nhãn nại một chút lắng nghe con nói hết”

Tô Kim Thư rót thêm trà cho bà ta: “Con muốn nói là chuyện, liên quan đến Lệ Bảo Ngọc…”

‘Vừa nghe đến cái tên này, cảm xúc của Bạch Ninh Hương càng trở nên kích động.

‘Säc mặt bà ta đột nhiên thay đối: “Hữu Tuấn đã nói cái gì với cô?”

Tô Kim Thư lắc đầu: “Anh ấy không nói cái gì với con hết, là ông nội chủ động kế cho con nghe”

Bạch Ninh Hương cười lạnh: “Cô cũng có bản lĩnh đó, ngay cả ông cụ cũng bị cô dụ đến hoa “Con chỉ muốn hỏi dì một câu, việc Lệ Bảo Ngọc dùng tuyệt thực để chống lại sự sắp xếp của dì và chú, vậy thì nói rõ ràng đó là cô ấy đang bảo vệ đức tin của cô ấy.

Tô Kim Thư nhẹ nhàng nói: “Nếu như lúc đó Lệ Hữu Tuấn không sắp xếp cho cô ấy rời đi, hoặc là nói cô ấy nghe lời của dì và chú, yên phận làm một bác sĩ tại Thủ đô, dì cảm thấy cô ấy sẽ vui sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio