Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 598

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Chưa thể cho cô ấy xem ảnh

Sau khi nhận ra điều này, biểu cảm của Tô Kim Thư trở nên rất nặng nề trong một lúc.

Xét cho cùng, trong nhà họ Lệ, người đối xử tốt nhất với cô, ngoài Lệ Hữu Tuấn và Tống Chỉ Manh, người còn lại chính là ông Cô cũng rất có thiện cảm với ông cụ Lệ.

Dù sao thì ông của cô chết trẻ, cô tìm thấy một loại tình cảm giữa bậc tiền bối với con cháu trên người của ông cụ Lệ.

Khi biết ông lên cơn đau tim vì lo lắng cho mình, cô cảm thấy rất khó chịu.

“Chị Chỉ Manh, ông kêu chị đến đây, là có chuyện gì cần nói với em sao?”

Tống Chỉ Manh nhìn cô và nói từng chữ: “Ông biết em ở đây phải chịu không ít uất ức.

Ông muốn em và Hữu Tuấn trở về gặp cha.

Một lần. Ông muốn đích thân bồi thường cho em: Tô Kim Thư cười khổ: “Không cần bồi thường, cũng không phải do ông làm sai”“

Tống Chỉ Manh nghe thấy những lời này, vẻ mặt của cô trở nên có chút khó xử.

Cô cũng không thể đoán được rằng Bạch Ninh Hương sẽ đến thành phố Ninh Lâm, chỉ để thuyết phục Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn chia tay.

Nhưng nếu cô biết rằng mục đích thực sự của Bạch Ninh Hương khi đến thành phố Ninh Lâm là để giết Tô Kim Thư, và kế hoạch giết người này đã được thực hiện lặp đi lặp lại nhiều lần, không biết liệu Tống Chỉ Manh có thể thốt ra hai từ “bồi thường” hay không.

Cô ngập ngừng nhìn Tô Kim Thư và nói “Kim Thư, thật ra thì tình hình của ông cũng đang rất tệ. Lúc đầu biết tin em mang thai thì ông mừng lắm, nhưng ai ngờ sau này lại xảy ra tai nạn”

Tô Kim Thư nhếch miệng, cô ấy vươn tay nắm lấy cánh tay của Tống Chỉ Manh: “Chị Chỉ Manh, sau khi chị bận xong việc, chúng ta cùng nhau trở về thủ đô.”

“Kim Thư, chị biết em có thể sẽ không chấp nhận được trong chốc lát…”

Tống Chỉ Manh vẫn đang đầm chìm trong thế giới của riêng mình, chưa kịp nói hết câu thì cô chợt hoàn hồn, cô bàng hoàng nói: “Kim Thư, em nói gì vậy?”

Tô Kim Thư nói nhỏ: “Bác gái không thích em. Em cũng thực sự cũng không có cách nào để ép buộc, cũng không thế làm gì thay đổi suy nghĩ của bà ấy. Nhưng em thực sự lo lằng cho ông nội. Khi nào xong việc, chúng ta hãy trở về Thủ Đô gặp ông ấy!”

Khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này, mắt cô ấy sáng lên ngay lập tức: “Vậy quá tốt rồi, quá tốt rồi, chị sẽ gọi điện cho ông ngay lập tức!”

Bây giờ là khoảng bốn giờ chiều, Lệ Hữu Tuấn đã tan làm sớm.

Anh đón Tống Chỉ Manh và Tô Kim Thư rồi về thẳng biệt thự.

Bởi vì Tống Chỉ Manh đã ở đây rất nhiều, đối với Lâm Mộc mà nói thì cô hoàn toàn là người quen.

Vừa nhìn thấy cô, Lâm Mộc cũng cười đến không ngậm miệng đươc: “Cô Tống đến rồi!”

Tống Chỉ Manh mỉm cười và gật đầu: “Cô Mộc, cháu muốn ăn thịt bò cô làm! Sau khi cháu trở về thủ đô, cháu đã ăn thử ở khắp nơi, nhưng dù là đầu bếp giỏi cỡ nào cũng không thể làm ra hương vị ngon như cô làm!”

Lâm Mộc bật cười khi nghe thấy điều này: “Cô Tống yên tâm, tôi đi mua thịt bò ngay!”

Sau đó Lâm Mộc đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng và làm cả một bàn ăn ngon.

Tống Chỉ Manh ăn nhiều đến mức bụng gần như căng phồng, Tô Kim Thư vừa sờ bụng vừa than thở với Lâm Mộc: “Lâm Mộc, bà thật là thiên vị. Chỉ đợi đến lúc chị Chỉ Manh đến bà mới nấu nhiều món ngon như vậy. Ở nhà bình thường tôi có được đãi ngộ tốt như vậy đâu!”

Bà biết rằng Tô Kim Thư đang nói đùa: “Cô chủ đừng nói như vậy chứ. Cô đang mang thai em bé. Có nhiều món không ăn được, các món tôi chế biến cho cô đều là sự kết hợp giữa thịt và rau, rất tốt cho sức khỏe và em bé!”

Khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này, cô đột nhiên bĩu môi: “Cô Mộc, Kim Thư vừa mới nói cô thiên vị, quả thực đúng là vậy! Cháu thấy cô đúng là thiên vị, nhưng mà không phải thiên vị cháu mà là Kim Thư. Cô biết cháu là một diễn viên, thân hình là vô cùng quan trọng, mà còn làm cho cháu cả một bàn ăn ngon như vậy, là cố ý muốn cháu bép chết đúng không”

Lâm Mộc ở bên cạnh cười đến mức không ngậm được miệng.

“Được! Được rồi! Tất cả là lỗi của tôi, là lỗi của tôi!”

Sau một vài câu chuyện phiếm, bà lại vào bếp làm việc.

Tô Kim Thư bật đèn ngủ ngoài sân, Tống Chỉ Manh khoác tay cô đi dạo trong vườn.

Để rèn luyện sức khỏe cho hai con, sau bữa tối hàng ngày, Lệ Hữu Tuấn đều sẽ dẫn hai đứa chạy bộ ở vườn hoa trong sân, hoặc đích thân dạy chúng một số món võ bảo vệ bản thân.

Tống Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng Lệ Hữu Tuấn đang dẫn hai đứa trẻ chạy ở sân trước, đột nhiên nói mà không suy nghĩ: “Kim Thư, thành thật mà nói, chị thực sự ngưỡng mộ với em.”

Tô Kim Thư sững người một lúc rồi quay lại nhìn cô: “Chị ngưỡng mộ em điều gì?”

“Tất nhiên là ngưỡng mộ em có Hữu Tuấn ở bên rồi I”

Tô Kim Thư cố tình nói một cách cường điệu: “Chị Chỉ Manh, Hữu Tuấn là em trai chị, chị chẳng lẽ có ý khác với anh ấy sao!”

Tống Chỉ Manh giả vờ tức giận gõ vào trán cô một cái: “Con nhóc này, nói nhảm nhí gì vậy?”

Tô Kim Thư vội lè lưỡi cười: “Em đang nói giỡn mà, đừng nghiêm túc như vậy!”

Tống Chỉ Manh khẽ thở dài và nhìn xuống chiếc bụng hơi phồng lên của Tô Kim Thư: “Chị thực sự ngưỡng mộ em có con riêng của chính mình!”

Tô Kim Thư sững sờ, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.

Cả hai quay đầu lại và thấy rằng Lệ Hữu Tuấn đang đi ngang qua.

“Người phụ nữ của tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về Lệ Hữu Tuấn bước đến bên Tô Kim Thư và nhìn Tống Chỉ Manh với vẻ chán ghét.

Tống Chỉ Manh trực tiếp đảo mắt lên trời mà than: “Ôi trời, đã ở bên nhau lâu như vậy, thành đôi vợ chồng già nhau vậy rồi mà vẫn mùi mẫn như vậy, tôi thực sự chịu không nổi!”

Tô Kim Thư nhìn ra ngoài với vẻ lo lắng: “Anh trở về một mình à, còn Duy Hưng với Mỹ Chỉ thì sao?”

Lệ Hữu Tuấn véo nhẹ má cô nói: “Hai đứa mồ hôi nhễ nhại. Lâm Mộc đang đưa chúng đi tắm”

Thấy Tống Chỉ Manh quay người rời đi, Tô Kim Thư nhanh chóng gọi cho cô lại: “Chị Chỉ Manh”“

Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời thì Tống Chỉ Manh đã xua tay và đi thẳng vào nhà: “Quên đi, chị là người rất biết điều, sẽ không đứng đấy làm bóng đèn đâu!”

Sau khi bóng dáng của Tống Chỉ Manh biến mất hoàn toàn, Tô Kim Thư quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Lệ hữu Tuấn, tức giận mà chọc anh vài cái.

“Anh làm gì vậy chứ, anh mà ra chậm một chút là em đã có thể nói với Tống Chỉ Manh về những bức ảnh đó rồi”

Lê Hữu Tuấn cau mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Tô Kim Thư thấy có gì đó không ổn: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lệ Hữu Tuấn do dự một lúc, nhưng vẫn thành thật giải thích: “Những bức ảnh đó không thể cho chị ấy xem vào lúc này”

“Tại sao?”

Tô Kim Thư tỏ ra không hiểu lắm.

Bởi vì chỉ cần nhìn qua cũng nhận ra, Tống Chỉ Manh căn bản là không thể bỏ qua Khúc Thương Ly.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio