Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Làm toàn trường kinh ngạc

Nhưng mà cô thực sự có chút kỳ lạ, rốt cuộc mục đích của việc Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến đây và dành nhiều thời gian để thiết kế hình ảnh cho cô là gì?

Mắt thấy răng mục đích của chuyến đi này đã đạt được, Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Năm giờ ba mươi.

Khi hai người bước tới cửa thang máy, ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn rơi vào chiếc cổ trắng như tuyết của cô, dáng vẻ cô mặc lễ phục vừa rồi vừa hiện lên trong đầu anh, như đang suy nghĩ tới điều gì, anh liền quay người đi vào.

“Thang máy sắp tới rồi” Tô Kim Thư nhắc nhở.

“Tôi quên đồ, đợi chuyến sau đi”

“Ờm”

Lúc này thì Thẩm Tư Huy vẫn còn ở trong phòng làm việc, vừa nhấc mí mắt liền phát hiện có người đi vào: “Quên cái gì à?”

Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng mà trực tiếp bước vào phòng thay đồ, cầm lễ phục bước ra ngoài.

“Anh hai, chiếc váy này do em đặt làm riêng, đó là phiên bản giới hạn duy nhất trên thế giới đó, anh cứ như vậy mà lấy đi thì chẳng khác nào tên cướp”

Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, trước mặt anh ta bấm bấm điện thoại: “Gửi mười thùng Lafite năm tới Thế Hòa”

Ngoài phụ nữ ra thì thứ mà Thẩm Tư Huy yêu thích nhất là rượu vang đỏ.

Khi nghe điều này thì mắt Thẩm Tư Huy sáng lên ngay lập tức: “Anh hai, vì nể mặt những chai rượu này em sẽ cho anh một lời nhắc nhở ấm áp, đó chính là sau khi chiếc váy này cắt đi cm thì sẽ có một điều bất ngờ”

Tô Kim Thư đứng ở cửa thang máy thì nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đi ra, trên tay anh còn cầm thêm một cái túi xách, cô cũng không hỏi nhiều, cùng nhau đi vào thang máy.

“Một chút nữa theo tôi đến một nơi”

Trong chiếc xe màu đen, sau khi Lệ Hữu Tuấn ngồi vào chỗ của mình thì anh mở miệng nói chuyện.

“Ở đâu?”

Anh còn chưa kịp nói xong thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Dường như rất không hài lòng vì lời nói của mình lúc này bị ngắt quãng, Lệ Hữu Tuấn cầm điện thoại bấm nút trả lời, giọng điệu rất không kiên nhẫn: “Tốt nhất là có chuyện gì quan trọng.”

Giọng của Tân Tấn Tài ở đầu dây bên kia có chút gấp gáp: “Ngày hôm qua sau khi người của chúng tôi cưỡng chế đưa Tô Kim Thư ra khỏi bệnh viện thì tình trạng của anh ta có vẻ không tốt lắm. Bác sĩ ở bên kia đang đợi anh cùng nhau bàn biện pháp để giải quyết, anh mau đến đây đi!”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lẽo, áp suất không khí quanh người lập tức.

giảm xuống rất nhiều, ánh mắt sắc bén quét qua người phụ nữ bên cạnh, phát hiện cô cũng đang dùng ánh mắt trong veo nhìn mình, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

“Tôi sẽ đến ngay” Lệ Hữu Tuấn cúp điện thoại.

Tô Kim Thư có thể nhìn ra được sắc mặt của anh không tốt lắm: “Có phải có chuyện gấp gáp không?”

“Đúng vậy”

Tô Kim Thư liếc nhìn đồng “Nếu có việc thì anh cứ đi trước đi, buổi tối tôi có hẹn với bạn rồi, anh chỉ cần cho tôi xuống ngã tư trước mặt là được.”

Năm phút sau, chiếc Bentley màu đen vững vàng dừng lại bên đường.

“Vậy thì tôi về trước đây” Tô Kim Thư khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi cô định xuống xe, thì lại bất thình lình bị ai đó giữ lấy cổ tay, cô kinh ngạc quay đầu lại.

“Em đã quên một chuyện rồi”

“Có chuyện gì… ừm..”

Cái cằm đột nhiên bị người ta bắt lấy, nụ hôn bá đạo của người đàn ông chiếm hết hơi thở của cô, một lúc sau mới thỏa mãn buông tay ra, giọng nói gợi cảm mê người: “Bà Lệ, từ nay về sau khi chúng ta tạm biệt nhau thì không được quên nụ hôn tạm biệt đó”

Tô Kim Thư bị nụ hôn này làm cho choáng váng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, khuôn ngực nhấp nhô mạnh mẽ.

“Còn không xuống sao? Có phải là nụ hôn vừa rồi còn chưa đủ nên muốn một cái nữa không?”

“Không cần” Tô Kim Thư hoảng hốt một trận, suýt chút nữa nhảy ra khỏi xe.

Nhìn chiếc xe của Lệ Hữu Tuấn từ từ xuất phát cho đến khi biến mất ở góc đường, Tô Kim Thư đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ mà che môi: “Còn nụ hôn tạm biệt nữa chứ, thật không biết xấu hổ mà”

Bây giờ đã là giờ , tiệc đính hôn của tra nam và tiện nữ lại bắt đầu lúc :, nếu ngay bây giờ cô chạy đến thì hẳn là còn kịp.

Tô Kim Thư đón một chiếc taxi và gọi vào điện thoại của Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu đã đến chưa?”

“Mình đang trên đường đó đây. Đúng rồi, Kim Thư, cậu phải ăn mặc cho đẹp đó nha, cậu nhất định phải khiến cho toàn trường kinh ngạc, làm cho đôi cẩu nam nữ kia tức chết!”

“Mình biết rồi, cậu cứ yên tâm đi”

Bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân được tổ chức tại khách sạn Vọng Nguyệt.

Trong sảnh tầng một có sảnh tiệc tráng lệ, sân tiệc ngoài trời thoáng đãng và có một bể bơi mang phong cách thuần châu Âu, xa hoa khó cưỡng, quý khí bức người. Trong nhà hàng cũng đã có không ít người đến, bọn họ tụm ba tụm bảy nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Chiếc Cadillac màu đen chậm rãi dừng ở cửa khách sạn, người gác cửa mở cửa, Lâm Thúy Vân mặc váy dài bước xuống trước.

Ngay sau đó, Tô Kim Thư đã xuống xe phía sau cô ấy.

Lâm Thúy Vân phong tình vạn chủng vỗ vỗ eo của cô: “Kim Thư, nếu không nhân lực bữa tiệc còn chưa bắt đầu cậu hãy gọi điện thoại cho cậu cả Lệ mời anh ấy qua đây giúp cậu ra oai một chút?”

Tô Kim Thư có chút bất đắc dĩ: “Người ta bận rộn lắm, làm gì có thời gian mà chơi mấy trò trẻ con này với chúng ta. Cậu cứ yên tâm đi, cho dù chỉ có một mình mình thôi thì mình cũng có thể giải quyết nhanh gọn, cho dù không được thì không phải mình còn có cậu hay sao?”

Câu này đối với Lâm Thúy Vân rất hữu dụng, khóe mắt cô ấy hếch lên, gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, chúng ta vào đi”

Cửa phòng tiệc được đẩy ra, ngay khi bóng dáng của Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân ấ n thì đại sảnh vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, sau đó là tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.

Hai người họ đều rất đẹp, một người trong sáng lạnh lùng và một người lại nhiệt tình quyến rũ.

Đặc biệt là Lâm Thúy Vân, người cơ bản thuộc vào top nhân vật nổi tiếng trong trường đại học Ninh Lâm, được vô số người theo đuổi, nhưng mà hầu hết đều bị cô ấy từ chối.

‘Về phần Tô Kim Thư, lúc trước nếu không phải vì chuyện kia, cô ấy đã xuất ngoại thì e rằng người theo đuổi sẽ không ít hơn Lâm Thúy Vân bao nhiêu.

Nền tảng của hai người vốn tốt, bây giờ họ lại nghiêm túc ăn mặc một phen khiến khán giả vô cùng bất ngờ.

Trong đám đông, Tô Bích Xuân cầm một ly rượu đỏ, ánh mắt cô ta tràn ghen tị không che giấu được mà nhìn cô.

Nhưng khi phát hiện ra người đứng cạnh Tô Kim Thư là Lâm Thúy Vân, không phải Lệ Hữu Tuấn thì cô ta đã mỉm cười đắc ý.

Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn không muốn đi cùng cô đến bữa tiệc. Tôi xem hôm nay cô lấy gì để hung hăng!

Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một món đồ chơi của người đàn ông đó mà thôi!

Nhìn xem ngày hôm nay tôi làm sao xé nát tấm mặt nạ dối trá của cô.

“Mọi người nhìn xem, người phụ nữ đó là Tô Kim Thư phải không?”

“Đúng, đúng, thật sự không ngờ trên đời này lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Không phải Cố Đức Hiệp đã đá cô ta rồi sao? Sao lại mặt dày đến mức đi đến tiệc đính hôn của anh ta như vậy?”

Tô Bích Xuân cười lạnh: “Vậy thì ai biết được? Lúc trước tôi còn nghe nói hình như cô ta đã leo lên giường của nhà giàu rồi. Tôi đoán có lẽ là do người đại gia đó chơi chán cô ta rồi nên đá cô ta đi, có lẽ là bây giờ cô ta muốn níu kéo tình cũ đó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio