Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 644-4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương -

“Nói cách khác, vì trái tim bẩm sinh không nuôi dưỡng tốt cho đứa bé, mặc dù nó được sinh ra, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chống đỡ được mấy tháng, tháng lớn hơn chút nữa, đứa bé trong bụng của người mẹ xảy ra chuyện, vậy rất có thể sẽ uy hiếp đến tính mạng của người mẹ, cho nên…”

Lúc này giọng nói của Tô Duy Nam đã trở nên lạnh lùng: “Cho nên cái gì?”

“Wì tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp,cá nhân tôi đề nghị, hy vọng mọi người có thể, nhanh chóng khuyên thai phụ mổ lấy đứa bé ra, các người vẫn có thể sinh lại đứa bé, nhưng nếu nguy hiểm đến tính mạng của thai phụ, hậu quả kia sợ rằng… AI”

Weilia còn chưa nói xong, vạt áo của cô ta đã bị Lệ Hữu Tuấn túm lấy.

Cô ta gần như đã sợ đến mất hồn mất vía, theo bản năng lấy tay che chở bụng của mình, lớn tiếng thét lên: “Anh này, xin anh hãy tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút, không được làm hại đến con của tôi!”

Tô Duy Nam vừa giữ được tay của Lệ Hữu Tuấn, định đẩy anh ra.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia giống như một người điên vậy, sắc mặt của anh ta tái nhợt, ngay cả cổ tay cũng cứng còng không gì sánh được, cho dù Tô Duy Nam dùng bao nhiêu sức lực cũng không làm cách nào đẩy anh ta ra được.

“Lệ Hữu Tuấn cậu buông tay ra, cô ta là một người phụ nữ, hơn nữa trong bụng cô ta cũng có một đứa bé!”

€ó lẽ là câu nói sau cùng kia đã làm cho Lệ Hữu Tuấn tỉnh táo lại.

Người phụ nữ trước mặt này là một bác sĩ, hơn nữa cô ta và Tô Kim Thư giống nhau đều là phụ nữ có thai, trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ khác.

Tay của Lệ Hữu Tuấn, đúng là đang chậm rãi buông ra, mặc dù sắc mặt của anh đã trăng đến cực điểm.

‘Weilia đã bị dọa cho run rẩy, hai chân của cô ta mềm nhũn, ngã ngay xuống ghế ngồi, rất căng thẳng ôm lấy bụng mình, hoảng sợ im lặng quan sát Lệ Hữu Tuấn, một câu cũng không nói ra được.

Vừa nãy thật sự cô ta đã sợ đến hỏng luôn, vì người đàn ông trước mặt này thật sự rất đáng sợ.

Lúc này Weilia chỉ cảm thấy răng của mình cũng bắt đầu run lên rồi.

Cô ta âm thầm thề trong lòng, đợi sau khi mình lấy được tiền, chắc chắn chuyện đầu tiên sẽ là rời khỏi cái nơi quỷ quái này, cách xa người đàn ông nguy hiểm giống như ma quỷ này!

Trông thấy Tô Duy Nam vẻ mặt tuyệt vọng lôi thệ Hữu Tuấn ra ngoài, trái tim đang lơ lửng giữa trời của Weilia cuối cùng cũng quay lại trong ngực.

Cô ta dùng tay phải ấn trên ngực mình, dưỡng như vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng tim đang mất khống chế đập dồn dập.

Cũng đúng vào lúc này, cửa lớn phòng làm việc lại bị đẩy ra một lần nữa, mấy người đàn ông mặc vest đen đột nhiên xông vào.

Weilia chưa tỉnh hồn, lại bị mấy người áo đen đột nhiên xông vào làm cho sợ đến mức đứng phắt dậy.

Cả người cô ta lạnh run: “Các người rốt cuộc là ai?”

Một tên vệ sĩ trong số đó đưa tay đã khóa trái cửa ban công lại, thâm chí khóa trái luôn cửa ra vào.

Rất rõ ràng Weilia cảm nhận được người đến có ý đồ không tốt, cô ta hết sức cảnh giác bảo vệ bụng của mình, giọng nói hơi run rẩy: “Rốt cuộc mấy người là ai?”

Cũng ngay lúc này, từ sau đám vệ sĩ, một người đàn ông trung niên đi đến Ông ta mặc một chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn rất có hơi thở phương đông, tháo kính râm trên mặt xuống, thong thả tự đắc ngồi xuống trước mặt Weilia.

Người đàn ông ngồi bắt chéo chân, sau đó ra hiệu cho vệ sĩ sau lưng mình lục soát những thứ trong ngăn kéo của Weilia Rất nhanh tên vệ sĩ kia đã lật ra báo cáo kiểm tra máu của Tô Kim Thư.

Weilia vừa nhìn thấy cảnh đó thì cho rằng những vệ sĩ kia là người của Lệ Hữu Tuấn, hoặc là của Tô Duy Nam phái đến, ngay lập tức sợ đến sắc mặt trầng bệch.

Cô ta rất gian nan lao đến, muốn giành lại tờ báo cáo kia.

Nhưng thậm chí cô ta còn chưa kịp tới gần người vệ sĩ kia thì đã bị hai người khác nhấc lên ấn mạnh ngồi yên tại chỗ.

“Mấy người… Mấy người có phải là người của Lệ Hữu Tuấn hay không?”

Trong lòng Weilia đột nhiên dâng lên một nỗi tuyệt vọng to lớn.

Ông Hồng ngồi trên ghế salon, ông ta nhìn lướt qua bản báo cáo kết quả kiểm tra máu thật sự, bên trên đó bất ngờ viết đứa bé trong bụng Tô Kim Thư, tất cả đều bình thường, hơn nữa còn rất khỏe mạnh: “Cô làm bác sĩ trong khoa phụ sản, vậy mà lại đưa cho bệnh nhân báo cáo kết quả giả, còn muốn dụ bọn họ phá bỏ đứa bé?”

Lúc này nụ cười trên mặt ông Hồng có một ý nghĩ thâm sâu khác.

‘Weilia không biết lai lịch của bọn họ như thế nào, cả người sắc mặt tái nhợt, toàn thân không có sức lực gì cứ ngồi như vậy trên ghế salon, mãi cũng không nói ra được một câu đầy đủ.

“Tôi nhớ Bạch Lạc có một câu ngạn ngữ thế này “Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà chết”, nhưng mà cô bác sĩ này, cô có biết cô làm vậy là đang đắc tội với ai không? Lệ Hữu Tuấn là người có quyền thế che trời ở nước Thiên Hoàng, mà người đàn ông vừa nãy bên cạnh anh ta là anh trai của Tô Kim Thư, cô có biết anh ta ở nước Minh Hoàng, thậm chí là toàn bộ Châu Âu có bao nhiêu thế lực không?”

‘Weilia sau khi nghe thấy những lời này thì sợ ngây người, thật sự cô ta có biết Lệ Hữu Tuấn có bao nhiêu lực ảnh hưởng ở nước Bạch Lạc.

Nhưng làm sao cô ta cũng không ngờ được, Tô Kim Thư vẫn còn một người anh trai, hơn nữa người anh trai này của cô ta còn có thể vươn tay đến tận Châu Âu.

“Loại trò vặt vãnh này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt bọn họ trong lúc bọn họ đang nóng lòng mà thôi, đợi sau khi bọn họ quay về tỉnh táo lại, chỉ cần bọn họ đi đến bệnh viện khác làm kiểm tra thì lời nói dối này ngay lập tức sẽ bị chọc thủng”

Ông Hồng vuốt ve tờ báo cáo kết quả kiếm tra trong tay, ung dung thong thả nói: “Đến lúc đó không bằng cô đoán xem một chút, bọn họ sẽ dùng cách gì để cho cô và đứa bé trong bụng cô muốn ống không được, muốn chết cũng không thể”

Sau khi Weilia nghe ông ta nói vậy, chớp mắt sắc mặt đã trằng bệch, cô ta lập tức mất hết can đảm, dưới tình thế cấp bách cô ta vọt đến trước mặt ông Hồng: “Thưa ngài, tôi biết ngài đến tìm tôi vào lúc này, mà không đi tìm Lệ Hữu Tuấn, đã nói lên ngài và bọn họ không cùng một phe, có đúng không?”

Nói đến đây, duois tình thế cấp bách, cô ta “Phich”một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Thưa ngài, cầu xin ngài hãy giúp tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi chỗ này, tôi chỉ muốn rời xa người chồng tàn bạo của tôi, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mình và con của tôi!”

Ông Hồng không ngờ được rằng bây giờ tai vạ đã đến nơi rồi mà Weilia vẫn có thể nghĩ được đến vậy: “Muốn tôi giúp cô, cũng không phải là không được.”

“Thật không ạ?”

“Nếu không, cô cảm thấy cô còn có con đường nào khác có thể chọn nữa hay sao?”

Sau mười mấy phút, ông Hồng nhàn nhã mở cửa phòng làm việc của Weilia ra, rất bình tĩnh đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhưng chốc lát, điện thoại của ông ta đã reo lên, ông Hồng vừa cúi đầu nhìn, trên màn hình chỉ có một chữ Z đang nhấp nháy.

Ngay lập tức vẻ mặt của ông ta đã trở nên hết sức nghiêm túc, lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau khi tìm một cái xó xinh hẻo lánh yên tĩnh, ông Hồng mới cung kính nghe điện thoại.

“Đã tìm được người chưa?”

Ông hồng cúi đầu, mặc dù chỉ là đối với điện thoại song thái độ của ông ta lại có vẻ rất cung kính.

“Chúng tôi tìm trong một tuần, ở nước Thiên Hoàng đã tìm được manh mối của huy chương, đồng thời cũng tìm được người mà ngài muốn tìm”

Đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói từ trước đến nay luôn vững vàng đột nhiên có một chút phập phồng: “Nhớ kỹ, chắc chẩn phải không tiếng động đưa người về, cần phải đảm bảo an toàn”

“Vâng, thưa ngà Sau khi đi ra từ phòng làm việc của Weilia, áp suất quanh người Lệ Hữu Tuấn gần như đã giảm xuống mức thấp nhất.

Lúc này cũng chỉ có một mình Tô Duy Nam dám đến gần anh trong phạm vi hai mét Hầu như tất cả người đi ngang qua đứng bên cạnh anh, đều bị hơi thở lạnh lùng như băng này của anh dọa cho sợ hãi, từng người đều lùi lại chỉ sợ chạy không kịp.

Đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, mãi đến bãi đỗ xe, Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn im lặng, chẳng hề nói một câu.

Tô Duy Nam vẫn luôn theo sát phía sau anh, anh ấy có thể nhìn ra cổ tay cứng còng để xuôi bên người của anh.

Lúc này, sự tức giận của người đàn ông này rõ ràng đã đạt đến đỉnh điểm, hơn nữa bất cứ lúc nào, ở bất cứ chỗ nào cũng có thể bùng nổ.

Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn lên xe khởi động ô tô, Tô Duy Nam đi thẳng đến giữ tay lái lại: “Gậu muốn đi đâu?”

Hai tay của Lệ Hữu Tuấn vẫn nắm chặt lấy tay lái, gương mặt tuấn tú kia đang hết sức nặng nề, trong đôi mắt giống như đã chết lặng đi Thật sự Tô Duy Nam lo lắng sẽ xảy ra chuyện, nếu anh ta xảy ra chuyện gì, mình làm sao ăn nói với em gái đây?

“Loại chuyện như tìm đến cái chết tôi sẽ không làm đâu.”

Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh mở miệng, anh đã dùng hết sức lực kìm nén lại tâm trạng của mình.

Tô Duy Nam không biết nói gì, đương nhiên anh ấy biết Lệ Hữu Tuấn sẽ không coi thường bản thân mình, cũng sẽ không tìm đến cái chết, nhưng vấn đề là anh ta mang theo tâm trạng này lái xe, rất có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn báo cáo kết quả kiểm tra máu bên cạnh: “Tôi chỉ muốn đưa cô ấy đi bệnh viện khác làm kiểm tra lại mà thôi”

Tô Duy Nam hơi thở phào một hơi: “Tôi đi cùng cậu”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio