Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Thủ đoạn của Lệ Hữu Tuấn

Trong phòng bệnh VIP ở bên cạnh “Đại cả, anh bảo em ở chỗ này rốt cuộc là để làm gì vậy?”

Tân Tấn Tài dùng vẻ mặt đang vô cùng nghỉ ngờ nhìn Lệ Hữu Tuấn.

Lệ Hữu Tuấn lấy một chiếc phong bì da châu ra rồi đưa cho anh ta “Làm giám định quan hệ cha con một lần nữa đi”

“Hả?” Vẻ mặt của Tần Tấn Tài có chút mơ hồ: ‘Là tóc của ai vậy?”

“Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ”

“Giám định với anh sao? Hì hì.”

Con ngươi của Lệ Hữu Tuấn lập tức phát ra khí lạnh.

Tân Tấn Tài thấy vậy cũng vội vàng le lưỡi: “Em biết rồi, cùng Vương Tiến Phát, Vương Tiến Phát.”

Nói đến đây, anh ta lại cảm thấy có chút nghi hoặc: “Đại ca, anh nghi ngờ lần giám định quan hệ cha con trước đây có vấn đề sao?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.

Đây là giác quan thứ sáu của anh.

Anh vẫn luôn cảm thấy với loại gen như của Vương Tiến Phát thì không sinh ra những đứa con đáng yêu đến như vậy.

“Có vấn đề hay không, chẳng phải một lát nữa sẽ biết hay sao?”

Tần Tấn Tài nghe Lệ Hữu Tuấn nói mấy câu thần bí như vậy thì lập tức trở nên có chút mơ hồ.

“Nhanh nhất thì khi nào sẽ có kết quả?”

“Em sẽ làm thêm giờ một chút, nhanh nhất là sáng sớm ngày mai.”

Lệ Hữu Tuấn gật đầu rồi quay người đi ra ngoài Nửa giờ sau, trợ lý Lâm cũng xuất hiện ở bệnh viện.

Lệ Hữu Tuấn cũng đưa cho anh ta một cái phong bì da trâu giống như vậy rồi bảo.

anh ta mang đến bệnh viện đã làm giám định cho Tô Duy Hưng và Vương Tiến Phát và bảo bọn họ làm lại một lần nữa.

“Cô nói cái gì cơ?”

Giọng nói của Vương Bích Vân như là bị xé rách.

Bà ta cầm điện thoại di động mà lo lắng đi ra ngoài ban công: Tô Bích Xuân, cô vừa nói cái gì vậy? Nói lại một lần nữa đi.”

Đầu bên kia của chiếc điện thoại di động truyền đến giọng nói có chút uể oải của Tô Bích Xuân: “Chị Vương, tôi cố ý thông bảo cho chị biết, Lệ Hữu Tuấn đang hoài nghi kết quả giám định quan hệ cha con mà chúng ta đã làm trước đó có vấn đề, cho nên anh ta đã gửi mẫu đến đây một lần nữa”

Vương Bích Vân nhíu mày: “Tô Duy Hưng vốn là con cháu của nhà học Vương chúng tôi. Cậu ta muốn làm thì cứ để cho cậu ta làm, cuối cùng cậu ta cũng chỉ có thể tự vả vào mặt mình mà thôi.”

“Ha ha ha, chị Vương à, tôi thật sự không biết có nên nói phản ứng này của chị thật đáng yêu hay nên nói là gì đó”

Tô Bích Xuân giễu cợt: “Tô Bích Xuân, cô có ý gì?”

“Chị Vương à, chị không biết nhà họ Vương các người là thể loại gì mà lại có thể sinh ra hai đứa bé xinh xắn đến như vậy sao?

Chị đừng có nói đùa tôi nữa, hai đứa bé kia căn bản cũng không phải là con của em trai chị.

“Mẹ nó, rõ ràng kết quả giám định quan hệ cha con kia…

“Kết quả giám định quan hệ cha con kia là do tôi đã động chân động tay vào. Em trai chị có thể sinh ra những đứa trẻ như vậy hay không, chẳng lẽ chị lại còn không biết sao?”

“Tô Bích Xuân, cô dám!”

“Chị Vương, chị cũng đừng ở đây mà tức giận nữa. Hôm nay tôi tốt bụng nên muốn gọi đến nhắc nhở, chị vẫn nên cố gắng hoàn thành tốt lời nói dối này đi”

Nói xong những lời này, Tô Bích Xuân lập tức tắt máy.

“Con đàn bà khốn nạn đáng ghét này!”

Vương Bích Vân tức giận đến sc giơ tay lên rồi trực tiếp đập tan cái điện thoại di động.

Trợ lý thấy sắc mặt của bà ta không tốt, cho nên vội vàng chạy tới: “Tổng giám đốc Vương, có chuyện gì sao?”

Vương Bích Vân nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng đưa ra quyết định: “Cậu lập tức đi đến trung tâm giám định kia rồi chuẩn bị mọi thứ cho tốt. Cậu hãy chắc chắn là đã nhận được kết quả chính xác Trợ lý gật đầu: “Vâng.”

Hai ngày này ở trong bệnh viện, Tô Kim Thư gần như không có giây nào rời khỏi Tô Duy Hưng.

Cho dù Tô Duy Hưng vẫn liên tục thể hiện là bản thân mình thật sự không sao nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm.

“Tô Kim Thư, mẹ thật là phiền. Này! Con là một đứa con trai, có phải đến việc con đi nhà vệ sinh mẹ cũng muốn đi theo hay không?

Tô Duy Hưng cảm thấy có chút không chịu nổi nữa rồi Cậu bé che lấy chú chim nhỏ của mình với một khuôn mặt nhỏ đỏ ửng.

Tô Kim Thư xấu hổ cười một tiếng: “Ha ha ha ha ha, hóa ra là con muốn vào nhà vệ sinh. Nhanh đi, nhanh đi thôi.”

Tô Mỹ Chi nhìn theo bóng lưng của Tô Kim Thư mà hơi bĩu môi: “Hừ!”

Tô Kim Thư quay đầu lại thì thấy cô con gái bảo bối của mình đang có ý định xoay người muốn đi ra ngoài cửa: “Mỹ Chỉ, con muốn đi đâu vậy?”

Hốc mắt của Tô Mỹ Chỉ trở nên đỏ hoe: “Mẹ, có phải mẹ không cần Mỹ Chỉ nữa hay không?

Tô Kim Thư giật nảy mình, vội vàng chạy tới: “Con đang nói hươu nói vượn gì vậy?

Làm sao có thể như vậy được chứ? Con chính là vật báu của mẹ mà”

“Hừ! Nhưng mà đã rất lâu rồi mẹ không có ôm bảo bối của mình. Hai ngày nay mẹ đều đi theo phía sau Duy Hưng, chuyện này làm cho Mỹ Chỉ phải ăn dấm chua. Con muốn đi tìm cha, hu hu”

Tô Mỹ Chỉ tức giận mà chống hai tay lên em, cô bé quay người muốn chạy ra ngoài.

Nhưng mà, cô bé còn chưa chạy được hai bước thì đã bị khác va vào.

“Con nhỏ kia, không có mắt à?”

Vương Bích Vân bị va vào thì lập tức chửi bới.

Tô Mỹ Chỉ bị người khác to tiếng mà chỉ có thể ôm cái mũi nhỏ rồi vội vào chạy về và trốn vào trong ngực Tô Kim Thư: “Mẹ, bà này thật hung dữ, con sợ quái”

“Bà sao? Cháu gọi tôi là bà hả, trông tôi già đến thế sao? Có tin là tôi sẽ đánh chết cháu hay không?” Vương Bích Vân nhếch cái mũi lên.

“Bà già này thật hung dữ quá đi!” Tô Mỹ Chỉ ủy khuất bĩu môi.

Vương Bích Vân thiết chút nữa là thổi huyết ngay tại đây: ‘Từ bà già này còn không, bằng từ bà lúc trước”

“Bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi tới đây để đón người. Tôi đã cho các người hai ngày rồi, các người mau mang đứa bé ra đây”

Hôm nay Vương Bích Vân đến đây cũng là do tình thế bắt buộc.

Tô Kim Thư canh giữ ở cửa phòng rửa tay với ánh mắt phòng bị: “Tôi sẽ không giao đứa bé cho các người đâu, các người muốn đi kiện thì cứ đi kiện đi Tôi tin tưởng Tòa án chắc chắn sẽ đưa ra một quyết định công bằng”

“Ha ha, tôi biết ngay là cô sẽ giở thủ đoạn ra để đùa giỡn mà. Nhưng, tôi nói cho cô biết, hôm nay Lệ Hữu Tuấn cũng không ở đây, cho nên không có ai có thể làm chỗ dựa cho cô đâu. Cô không muốn giao thì cũng phải giao.”

Vương Bích Vân vung tay lên, lập tức có mấy tên vệ sĩ xông tới, muốn cướp người đi.

Tô Duy Hưng vừa mới bước từ trong nhà vệ sinh ra đã bị mấy tên vệ sĩ to cao bế đi “Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra.”

“Các người mau dừng tay lại”

Lúc lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn đang xông vào.

Người này lần lượt và liên tục tung ra một cú đá, trực tiếp đa bay mấy người vệ sĩ xuống mặt đất.

Ngay sau đó, Lệ Hữu Tuấn và Tân Tấn Tài đi đến.

“Cậu Lệ đại thiếu, cậu, sao cậu lại có thể ra tay đánh người như vậy chứ? Chúng tôi để lại Tô Mỹ Chi cho các người đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, các người không nên được voi đòi tiên như vậy.”

Vương Bích Vân sợ Lệ Hữu Tuấn.

Nhưng vì người nối dõi của nhà họ Vương, cho nên bà ta không thể không kiên trì.

Dù sao, mọi chuyện ở trung tâm giám định kia cũng đã được sắp xếp một cách hợp lý rồi, chắc chẳn sẽ không thể xảy ra sai sót gì. Vì vậy, bà ta cũng không cảm thấy chột dạ ô căn bản cũng không cần chột dạ.

“Được nước mà lấn tới sao? Tôi thấy người được nước mà lấn tới là các người với đúng”

Tân Tấn Tài dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn Vương Bích Vân, giống như là anh ta đang được xem một chuyện cười lớn vậy.

Vương Bích Vân luôn cảm thấy ánh mắt này của anh ta là có ý nghĩa sâu sắc nào đó: “Các người có ý tứ gì? Tôi biết rồi, các.

người cho là chúng tôi đã dùng thủ đoạn, cho nên mới phải đi làm giám định quan hệ cha con một lần nữa, đúng không? Tôi nghĩ, chắc chẩn lúc này các người cũng đã cầm kết quả trong tay rồi phải không? Nếu như đã lấy được thì mau bỏ kết quả ra xem đi?”

Tân Tấn Tài nhìn thấy người phụ này này sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết gì thì dứt khoát lấy kết quả giám định ra.

Vương Bích Vân vội vàng bước lên rồi giật lấy và nhanh chóng giở đến trang cuối cùng.

Khi bà ta nhìn thấy kết quả giám định phía trên là . thì lập tức thở dài một tiếng rồi cười phá lên: “Thế nào? Đây là chính kết quả giám định mà các người tự làm, các người còn muốn chống chế gì nữa không?”

Khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nở một nụ cười giễu cợt: “Chúng ta đương nhiên là sẽ không chống chế gì cả.”

“Vậy thì còn chờ gì nữa? Các người còn không nhanh giao người ra đây” Vương Bích Vân lập tức lớn tiếng.

Tân Tấn Tài lắc đầu: “Chị gái à, làm phiền cô ngẩng đầu lên mà nhìn cho rõ. Em trai của cô không phải là có DNA tương xứng đến . với một con lợn hay sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio