Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

chương 792

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng lại làm cho hốc mắt của Tô Kim Thư hơi sót lên.

Cô biết đây là Lệ Hữu Tuấn đang an ủi mình: Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.

Cho dù vừa rồi bị nhiều người nhục mạ, nghỉ ngờ như vậy, cô cũng chỉ cảm thấy tức giận, không hề cảm thấy muốn khóc hay tủi thân một chút nào.

Nhưng không biết vì sao, trước cái động tác nhỏ ấy của Lệ Hữu Tuấn, lòng cô lại mềm hẳn xuống.

Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, bất luận là ở nơi nào, bất luận là trong trường hợp nào, vĩnh viễn luôn là người xông lên phía trước, che mưa che gió cho cô.

Cô kiếp trước chắc đã cứu Trái Đất hay gì, nếu không làm sao kiếp này có thể gặp được anh?

Smith Phạm nghe Lệ Hữu Tuấn nói những lời đó, trong nháy mắt liền nở nụ cười, nói: “Cậu cả Lệ, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, tôi cũng biết cậu là học sinh do chính hiệu trưởng Lý dạy dỗ nên dĩ nhiên sẽ không muốn hiệu trưởng Lý thua học sinh của chính mình.

Nhưng lời nói dối bản thân vẫn luôn là một lời nói dối, cho dù cậu có mượn cớ hay ngụy trang thế nào đi nữa, thì cũng không thể che dấu được cái sự thật nó là một lời nói dối!

Cậu nói cô ta không phải là có thai trước hôn nhân, vậy cậu thử nói xem ai trong số những người đang ngồi ở đây là bố đứa bé đấy trong bụng cô †a? Cậu thử hỏi mà xem có ai chịu gánh cái tiếng nhơ này?”

Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nói rất gay gắt: “Đứa bé trong bụng cô ấy là con tôi”

Anh vừa nói xong thì cả hội trường lập tức vang lên tiếng hít thở mạnh đầy kinh ngạc, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng rất ngạc nhiên Vẻ mặt của hiệu trưởng Vương giống như đã ăn phải phân vậy, một lời khó nói hết Chuyện này làm sao có thể chứ?

Đứa bé trong bụng Tô Kim Thư lại là con của Lệ Hữu Tuấn, vậy mấy câu ông vừa mới nói…

Ông vừa bảo đứa bé trong bụng Tô Kim Thư là con hoang, còn nói cô mặt dày, không biết xấu hổ.

Vừa nghĩ đến đây, hiệu trưởng Vương đã cảm thấy mồ hôi lạnh đổ đầy khắp trán. Ông quay đầu nhìn Diệp Tiến Quân, phát hiện đến tận lúc này Diệp Tiến Quân mới nhìn thẳng vào mình, mà cái nhìn đó đặc biệt đầy ẩn ý, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, chế giễu.

Trong lòng hiệu trưởng Vương lúc này cảm thấy đặc biệt tuyệt vọng, tên Diệp Tiến Quân này cảm giác như từ đầu đến giờ đều đang chờ ông biến thành trò cười?

Tiêu rồi, lần này là triệt để tiêu rồi!

Sắc mặt của Smith Phạm biến đổi mấy lần: “Cậu cả Lệ, cậu vì muốn giúp hiệu trưởng Lý giải vây cũng thật dám bất chấp đấy! Cậu đừng quên thân phận hiện tại của cậu là gì, cậu nói đứa bé trong bụng Tô Kim Thư là của cậu, vậy lát nữa có phải cậu tính nói cậu là chồng cô ta?”

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên: “Ông ngu lâu như vậy, rốt cuộc cũng thông minh được một lần rồi”

Ngay khi nói xong câu này, anh đột nhiên búng tay một cái. Một bóng người liền rất nhanh chóng đi vào từ cửa hông của hội trường.

Tô Kim Thư khi nhìn rõ được đó là ai không khỏi giật nảy mình: “Bác sĩ Tân?”

Tân Tấn Tài lúc này trên người vẫn đang mặc áo khoác bác sĩ, anh ta thở hồng hộc chạy vào: “Em nói thật nha chị dâu, chị cần giấy đăng ký kết hôn thì bảo sớm một tí! Bây giờ cần, lại còn cần gấp như vậy, em còn chưa kịp thực hiện ca mổ đã phải vội vàng chạy qua đây rồi!”

“Đây, giấy đăng ký kết hôn của chị và anh hai, đúng rồi, còn mấy giấy tờ này em vừa lấy từ bên Cục Dân chính về, giấy tờ chị cầm đi nha, em còn ca mổ phải về chuẩn bị, đi trước đây, bái bai!”

Tân Tấn Tài đem đồ nhét hết vào lòng Tô Kim Thư, sau đó quay người lao vội ra ngoài như một con khỉ vậy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio