Tiêu Quân Nhã và Bạch Huỳnh ở hầu Thái hậu. Kỷ Thi Vân mắc bận chăm con. Chuyện Lưu tiệp dư là Đức phi xử lý.
Đức phi khí định thần nhàn ngồi trên ghế, cầm chén trà, vuốt ve lưu vân bạch hạc ở trên chén.
Uống xong, Đức phi thong thả đứng dậy, đi tới bàn, nhìn những chiếc khăn được đặt trên đó, nàng tùy ý cầm một cái, ở góc có thêu một đóa hoa lê thanh nhã.
Đức phi không có gì không vừa lòng Lưu tiệp dư, dù sao người ta cũng là được Hoàng hậu trợ giúp mới lọt được vào mắt vua. Đối với Đức phi, Lưu tiệp dư nghiễm nhiên là cùng một phe của Hoàng hậu. Tựa như nàng. Cho đến khi có việc này, Đức phi mới hiểu.
Vốn tưởng rằng Triệu phi và Lưu tiệp dư giao hảo là bởi vì Lưu tiệp dư đã là người của Hoàng hậu. Cùng một phe với Hoàng hậu – Triệu phi mới không có kiêng dè gì giao hảo với Lưu tiệp dư... mọi chuyện hôm nay nàng đã hiểu tất cả. Lưu tiệp dư là người của Uyển quý phi, Hoàng hậu muốn tước đi cái cánh đó của Uyển quý phi... bằng việc sai Triệu phi đi cùng Lưu tiệp dư cả ngày như hình với bóng thêu thùa là để khiến Uyển quý phi không có lý do gì để tuyên Lưu tiệp dư, và Lưu tiệp dư cũng vô pháp thoát thân đi tìm Uyển quý phi. Hôm nay Thái hậu bệnh lại đúng lúc giúp Hoàng hậu, cho Lưu tiệp dư một cái tội danh kỳ tâm khả tru! Đức phi nhếch môi cười nhạt. Lưu tiệp dư có bao nhiêu thông minh, nàng biết. Lưu tiệp dư từ khi mới bước vào cung đã theo gót Uyển quý phi rồi. Tuy rằng không có tiếng tăm nhưng cũng ở sau lưng bày kế cho Uyển quý phi không ít. Chỉ là không được sủng mà thôi. Còn tưởng rằng Lưu tiệp dư bỏ Uyển quý phi đầu nhập Hoàng hậu... không ngờ việc này lại là thiết cục của Hoàng hậu.
Nếu Uyển quý phi và Lưu tiệp dư liên thủ, hoàng cung này e là phải biến thiên. Trước khi điều đó xảy ra - việc hai người bọn họ chính thức liên thủ - Hoàng hậu đã xử trí Lưu tiệp dư. Và Uyển quý phi sẽ thất bại trong gang tấc.
Đức phi thả cái khăn xuống, hỏi Thải Hà – từ ngoài bước vào:
- Triệu phi nói gì?
Triệu phi làm việc cho Hoàng hậu, Hoàng hậu sẽ bảo vệ Triệu phi, nhưng dù sao Triệu phi đã ở cùng Lưu tiệp dư một thời gian, có một số vấn đề vẫn phải hỏi.
Thải Hà khom người đáp:
- Bẩm nương nương. Triệu phi nói Lưu tiệp dư thích thêu khăn tay, mỗi lần thêu đều là một ít hoa cỏ. Triệu phi nói không có chú ý Lưu tiệp dư thêu cái gì.
- Uh.
Đức phi xoay người đi lại ghế ngồi xuống, thổi lá trà, tĩnh tọa giết thời gian.... Cứ như vậy qua một canh giờ, nàng đứng dậy, ung dung sửa sang y phục và trang sức, rồi dẫn theo Thải Hà Thải Anh ra ngoài điện. Bên ngoài có thái giám cơ trí dời bàn ghế đặt ở hành lang. Đức phi nhìn Lưu tiệp dư đang quỳ mà cười mỉa, và ngồi xuống.
Có cung nữ dâng trà; đặt trà xong là lui xuống ngay.
- Lưu tiệp dư, chịu nhận tội chưa? – Đức phi nâng trà và khẽ nhấp.
Lưu tiệp dư chịu đựng ánh nắng gắt, mắt băng lãnh không cam lòng, - Ta đã nói ta không có can hệ gì tới việc này rồi! Ta phải nhận tội gì chứ!?
Đức phi nhìn Lưu tiệp dư đầu đầy mồ hôi, lạnh lùng cười:
- Nếu người khác phát hiện, mà không phải Dương thục viện, bản cung có thể tin tưởng ngươi bị oan.
Lưu tiệp dư quỳ hơn hai canh giờ, chân đã không còn cảm giác... tháng sáu ngày dài, ánh nắng của nó rất độc hại, quỳ dưới cái nắng như thế Lưu tiệp đư miệng khô lưỡi khô đã lâu; đầu thì choáng mắt thì hoa, nhìn gì cũng mờ mờ không được chân thực; khi nghe thấy ba chữ Dương thục viện thì Lưu tiệp dư chỉ có cắn môi và đầu ủ rũ.
Dương thục viện tính tình rộng lượng, chưa bao giờ nhúng tay vào bất kì chuyện gì ở trong cung. Và vừa không có đế sủng. Có thể nói là một người chân chính an tĩnh mà sống, không làm ai chú ý cả. Một người như thế sẽ đi hại Lưu tiệp dư sao? Ngay cả Lưu tiệp dư cũng không tin. Nhưng chuyện lại bị Dương thục viện phát hiện, Lưu tiệp dư dù có nhanh mồm nhanh miệng thế nào cũng không thể nói gì. Nàng có thể lôi triệu phi, hoàng hậu vào được sao? E là sẽ còn chết nhanh hơn.
Thấy Lưu tiệp dư ngậm miệng không nói, hỏi cũng vô ích, Đức phi chọn mi:
- Phiền thật! Nếu Lưu tiệp dư cốt khí cứng rắn, cái gì cũng không chịu nói, vậy... bản cung không hỏi nữa.
Nhân chứng vật chứng đều có, Lưu tiệp dư trốn không thoát được. Nếu không phải còn cần khẩu cung đương sự, Đức phi thật muốn khoát tay cho người dẫn Lưu tiệp dư đi.
Thấy ngoài cửa chính đang đi vào một vị cô cô y phục mộc mạc, Đức phi không cần bà hành lễ, hỏi:
- Tĩnh cô cô hỏi ra được cái gì vậy?
- Bẩm nương nương, nô tỳ đã thẩm vấn xong mấy thiếp thân cung nữ của Lưu tiệp dư. Đan Cầm, Phương Nhược đã thừa nhận. Những chiếc khăn kia đúng là Lưu tiệp dư thêu. - Tĩnh cô cô cúi đầu nói.
Lưu tiệp dư căm phẫn, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn phía Tĩnh cô cô, - Không có khả năng!
- Câm miệng! – Đức phi liếc Lưu tiệp dư, nghiêm mặt nói.
Lưu tiệp dư không phục, trừng mắt nhìn lại Đức phi.
- Hm... chưa thấy quan chưa đổ lệ?
- Vì Thái hậu đang bệnh, trong cung kiêng kỵ rất nhiều, ngươi có vài ngày để sống đấy. Người đâu! Mang Lưu tiệp dư cùng mấy cung nữ của nàng ta xuống. Tất cả đợi bệ hạ; Hoàng hậu xử trí. – Đức phi lạnh lùng gác trà xuống, nhìn Lưu tiệp dư, để Thải Hà đỡ dậy, khoan thai đi ra ngoài.
Lưu tiệp dư còn muốn nói nhưng Tĩnh cô cô đã ra hiệu cho hai thái giám kéo Lưu tiệp dư đi, còn nhét khăn vào miệng nàng nữa. Nhìn Lưu tiệp dư tức giận, họ cười nói:
- Lưu tiệp dư, chúng ta cũng là làm việc theo quy củ. Thái hậu bệnh như vậy, phải ủy khuất Lưu tiệp dư.
Cung Cảnh Nhân.
Trên ngọc án trưng bày lưu kim dị thú văn đồng lô, tỏa ra hương thơm lượn lờ, hòa quyện với mùi thuốc nhè nhẹ, cung Cảnh Nhân luôn luôn an tĩnh lại càng an tĩnh hơn. Bạch Huỳnh bưng chén thuốc đi vào, vòng qua thùy mạn, đi vào nội điện.
Tiêu Quân Nhã quỳ trước giường, tiếp nhận chén thuốc, nhẹ giọng nói:
- Mẫu hậu, nên uống thuốc.
Thái hậu từ từ mở hai mắt - có vẻ đục - nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Quân Nhã, thở dài nói:
- Không phải đã cho con trở về rồi sao? Dịch nhi, Trường Nhạc còn nhỏ, không rời con được.
Tiêu Quân Nhã nhìn đôi mắt không còn ánh sáng đó, dịu dàng cười:
- Hai đứa nó ngủ trưa rồi, nhi thần ở đây hầu hạ mẫu hậu cũng không sao.
Thái hậu lắc đầu, - Con cái còn nhỏ... không rời mẫu thân được. Ở đây có Huỳnh nhi là ổn rồi. Con trở về đi.
- ... Nhi thần đã hiểu.... Mẫu hậu, hãy uống thuốc trước.
Bạch Huỳnh đi lên, đỡ Thái hậu, kê gối sau lưng cho bà, sau tiếp nhận chén thuốc từ Hoàng hậu và đứng ở một bên. Tiêu Quân Nhã đứng dậy, ngồi ở mép giường, múc thuốc ra và thổi nguội mới đưa đến bên miệng Thái hậu.
Mí mắt nặng nề, con ngươi vẩn đục, Thái hậu khẽ cúi đầu mà uống thuốc Tiêu Quân Nhã đút.
Hai khắc chung cho chén thuốc đó.
Thái hậu mệt nhọc, uống thuốc xong thì ngủ. Bạch Huỳnh cầm chén thuốc đưa cho cung nữ, nhỏ giọng nói bên tai Hoàng hậu:
- Nương nương về trước đi... nơi này có thần thiếp rồi.
Tiêu Quân Nhã gật đầu, để Bạch Huỳnh đỡ dậy.
- Nếu Thái hậu không khỏe thì nhanh thông tri cho bản cung.
- Dạ.
Bạch Huỳnh gật đầu. Tiêu Quân Nhã đi ra chính điện. Vừa ra khỏi nội điện, Thải Anh thủ ở ngoài tiến lên, cung kính làm lễ, cẩn thận nói:
- Nương nương, Đức phi đã đợi ở cung Phượng Tê.
- Ừ. – Tiêu Quân Nhã chỉ nhìn đại môn cung Cảnh Nhân.
Trên đường đi ngang Ngự Hoa Viên, nàng nhìn thấy Kỷ Thi Vân đang ôm Thụy tản bộ. Kỷ Thi Vân nhìn thấy nàng thì sửng sốt:
- Thần thiếp đang ôm con, không tốt hành lễ... xin nương nương chớ trách.
- Không sao. – Nhìn Thụy có vẻ không có tinh thần, nàng nói: - Tuy muội muội không cần hầu Thái hậu, nhưng nếu rảnh thì hãy đến nhiều hơn.
Vì bệnh tình của Thụy mà Kỷ Thi Vân không thể đi đâu. Và Thái hậu không để nàng ta hầu mình cũng vì lẽ đó....
Mi nhãn nhất thiêu rồi bỗng có vẻ ôn nhu, Kỷ Thi Vân nói:
- Thần thiếp đã biết.
Tuy mỗi ngày không phải ở cung Cảnh Nhân lâu nhưng dầu gì nàng cũng có đi qua đó, mà lời Tiêu Quân Nhã nói ra lại giống như là nàng chưa từng đi qua đó bao giờ!
Tiêu Quân Nhã điểm đầu, - Bản cung đi trước. – Rồi nàng dẫn người rời đi.
Kỷ Thi Vân nhìn người dần dần đi xa mà không khỏi nghĩ đến Lưu tiệp dư đang bị giam. Nàng thấy tức giận, nhưng cũng bình phục lại nỗi lòng. Nàng khinh thường hừ một tiếng, ôm Thụy đi chỗ khác.
Đức phi từ cung Ánh Nguyệt đi ra liền đi cung Phượng Tê. Lúc đó Dịch và Trường Nhạc đang ngủ; Tiêu Quân Nhã thì đang hầu Thái hậu, Đức phi phải đợi rất lâu.
Tiêu Quân Nhã vung tay, nhàn nhạt nói:
- Miễn đi. Hỏi được gì rồi?
- Lưu tiệp dư mạnh miệng lắm, gì cũng không thừa nhận. Nhưng mà cung nữ nàng ta đã thừa nhận rồi. Thần thiếp thấy không hỏi ra được gì nữa nên cho người dẫn đi, nhốt cùng với đám cung nữ.
Tiêu Quân Nhã khẽ nhấp trà, - Cũng được, cứ giam lại trước. Nhân chứng vật chứng đều có, nàng ta không thoát được. Đợi thái hậu khỏe lại, xử trí sau cũng không muộn.
- Nương nương, nàng ta giao hảo với Uyển quý phi. Tình hình như vậy thần thiếp sợ Uyển quý phi sẽ ra tay...
Đức phi sợ để lâu, Uyển quý phi cứu được người, vậy Hoàng hậu sẽ tràn ngập nguy cơ, thậm chí là hi sinh Triệu phi.
- Chuyện của mình nàng ta còn chưa giải quyết xong, nào có thời gian nhúng tay chân vào chuyện này. – Tiêu Quân Nhã hồn nhiên không thèm để ý đến.
Đức phi nghe vậy cũng thả lỏng, lại cùng Hoàng hậu nói chuyện thêm một chút mới cáo lui.
Buổi chiều, Tô Hành tới nói cho nàng không cần tới cung Cảnh Nhân nữa. Nói là Thái hậu yêu thương Dịch nhi với Trường Nhạc, để nàng chăm con, chuyện hầu giao cho Bạch Huỳnh và Triệu phi.
Là do buổi chiều đó Triệu phi chạy đi tìm Tô Hành khóc lóc nói mình và Lưu tiệp dư ở cùng lâu như vậy mà không phát hiện Lưu tiệp dư có tâm bất chính, cho nên cầu xin đi hầu Thái hậu để chuộc tội. Tô Hành lúc đi thăm Thái hậu nói ra Triệu phi thỉnh cầu, vừa lúc Thái hậu không muốn Tiêu Quân Nhã đến cho nên bà cũng chấp thuận thỉnh cầu của Triệu phi.