Tiểu Ngô Tử thò đầu vào, bị không khí bên trong làm sợ run. Như Ý nhìn bộ dạng không tiền đồ của cậu, lười bảo cậu đi vào thông báo, thoải mái đi vào. Cứ như thế càng làm Tiểu Ngô Tử hoảng sợ, nếu không phải còn lý trí thì đã xông lên ngăn đón người.
"Bệ hạ, nô tỳ phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến đưa trà." Như Ý quỳ gối cúi người, trầm ổn nói.
Tô Hành đang nổi nóng mà có người tự nhiên tiến vào, còn không có thông báo, y quét mắt liếc nhìn Tiểu Ngô Tử làm cậu ta xém ngã. Tôn Đắc Trung cũng nhìn qua, vội nháy mắt, trong lòng đổ mồ hôi dùm tiểu đồ đệ của mình. Tiểu Ngô Tử hiểu ý, vội đứng dậy chắp tay lui ra ngoài.
"Đứng dậy đi." Tô Hành xoa thái dương.
Như Ý đứng dậy, không chút hoang mang nói: "Bệ hạ, đây là trà cúc nương nương mới nấu cho ngài."
Chuyện Tiểu Ngô Tử không ảnh hưởng gì đến Như Ý. Hầu hạ vua năm, hiện giờ lại hầu Hoàng hậu, nàng tự nhiên hiểu được vua sẽ không giận chó đánh mèo nàng.
Nghe thế, Tôn Đắc Trung tiến lên đón mâm. Nhìn sắc mặt vua hòa hoãn thì không khỏi cảm khái Hoàng hậu đưa trà tới thật đúng lúc.
Tô Hành nhìn trà, rồi phân phó Như Ý trở về phục mệnh.
Như Ý đi ra, nhìn thấy Tiểu Ngô Tử đang ngồi lau mồ hôi, nàng nói: "Về sau làm việc nhìn xa trông rộng một chút. Hôm nay may mắn bệ hạ không có trút giận lên ngươi. Lần sau nếu ngươi còn không được việc thì thầy ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi."
Tiểu Ngô Tử cau mày, nâng mặt nhìn Như Ý xoay người rời đi với tư thái trầm ổn chuyên nghiệp.
Trong Tuyên Chính điện. Tô Hành nhìn trà, thở hắt ra, nhìn Tôn Đắc Trung: "Gọi Đoạn Minh Húc tới cho trẫm."
Tôn Đắc Trung thi lễ và lui xuống. Đoạn Minh Húc là Ngự tiền thị vệ của vua, bình thường nếu không phải hầu ở ngoài điện thì là tuần tra trong cung. Bây giờ anh ta hẳn là đang đi tuần tra. Tôn Đắc Trung gặp Tiểu Ngô Tử ngồi dưới đất ngẩn người, y chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ ót cậu, cau mày nói: "Đừng ngốc nữa, nhanh đi gọi Đoàn thị vệ đến!"
Tiểu Ngô Tử ôm đầu liên tục gật đầu, dạ dạ vài tiếng, đứng dậy mang theo vài thái giám nhanh như chớp chạy đi. Tôn Đắc Trung nhìn xem mà lắc đầu thở dài. Bình thường cũng là tinh ranh ma mãnh, tại sao lần này lại ngốc như vậy?
Không bao lâu sau, Đoạn Minh Húc cùng Tôn Đắc Trung đi vào Tuyên Chính điện.
"Thuộc hạ đến trễ, không biết ngài cho đòi thuộc hạ đến có gì." Đoạn Minh Húc quỳ một gối xuống.
Tô Hành tâm tình không giống vừa rồi, đặt trà trản xuống, trầm giọng nói: "Có người tấu Hạ Hữu đốc Ngự Sử nhận hối lộ, ngươi đi điều tra cho trẫm. Thuận tiện tung tin, nhắc nhở Hạ Hữu đốc Ngự Sử, nếu không biết thu liễm..."
Tô Hành không nói tiếp nhưng Đoạn Minh Húc đã hiểu.
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
"Liên Chấn mấy hôm nay thế nào?" Tô Hành các tay trên ghế vịn, gõ nhịp theo tiết tấu.
"Hồi bệ hạ, Liên đại nhân vẫn chưa có gì động tác gì."
Tô Hành trầm ngâm một lát mới nói, "Đi xuống trước đi."
Người đi ra cửa điện, Tô Hành nhìn tấu chương, híp mắt lại, "Mấy ngày nữa là đại hôn Tiêu Thanh Giác?"
"Hồi bệ hạ, là ngày sau." Tôn Đắc Trung khom người nói.
Tô Hành nhắm mắt "Ừm..." Giọng ngâm dài, nghe không hiểu ý nghĩa. Tôn Đắc Trung đợi hồi lâu bỗng dưng thấy lạnh cả người. Rất nhiều thời điểm, nhà vua nhìn như bình tĩnh nguy hiểm hơn lúc y tức giận rất nhiều.
+
Hoa Thanh cung.
Chu tu hoa dựa đầu giường, tiếp nhận chén thuốc Tích Văn đưa qua, nhìn thuốc đem ngòm... Một hơi uống hết. Nàng giả bệnh hai ba năm không sao, không ngờ hôm qua gặp gió liền phong hàn. Trời nóng thế mà lại bị phong hàn? Bất quá cũng tốt, để cho người ta biết Chu tu hoa chưa có khỏe, vẫn là ma ốm.
Tích Văn tiếp nhận chén không, nhìn Chu tu hoa khí sắc tốt hơn, cười nói: "Khí sắc nương nương tốt hơn hồi sáng nhiều. Nói vậy ngày mai ngài hẳn có thể khỏe lại."
Chu tu hoa lau môi, nghe Tích Văn nói thì cười, "Nếu biết trước thế này thì đã nghe lời ngươi nói, đi ngủ sớm thì làm sao sẽ phong hàn."
"Nương nương về sau nên nghe nô tỳ khuyên nhủ nhiều hơn đi a."
"Đúng rồi, Liên nhi đâu?"
"Hồi nương nương, Liên nhi vừa trở về, bây giờ gọi tới cho ngài luôn ạ?"
Chu tu hoa gật đầu, Tích Văn đáp lời rồi bưng chén thuốc lui ra ngoài.
Liên nhi mấy ngày nay đều di chuyển giữa Phượng Tê cung và Hoa Thanh cung tìm hiểu phi tần nào thường hay lui tới với Hoàng hậu, tuy không bị phát hiện nhưng cũng không tìm được tin gì hữu dụng.
Lần đầu tiên gọi tới, xem ra là hỏi thành quả. Nhưng hôm qua còn bệnh, thế nào hôm nay tốt lên rồi? Liên nhi nghĩ như thế, không yên lòng vào cửa, cúi người hỏi Chu tu hoa gọi nàng có chuyện gì.
Đúng là hỏi chuyện Phượng Tê cung. Liên nhi nhíu mày, cúi đầu trả lời:
"Hồi nương nương, mấy ngày nay nô tỳ tuy rằng thời khắc chú ý Phượng Tê cung động tĩnh, nhưng... Tiếp xúc với nô tỳ đều những cung nữ mới điều đến Phượng Tê cung. Tuy là Ý cô cô tự mình dạy bảo, nhưng có thể được tin... Thì là ít."
Những cung nữ đó ngoại trừ mỗi ngày được Như Ý dạy ra thì bị phân tới phòng bếp hỗ trợ, hoặc làm một số việc nhỏ nhặt trong Phượng Tê cung. Còn các cung nữ cấp cao hơn cơ bản rất khó gặp được.
Chu tu hoa trầm ngâm một lát, hơi khàn giọng nói: "Ngươi nói tiếp đi."
"Dạ. Nô tỳ có thăm dò được một ít phi tần quan hệ tốt với Hoàng hậu, thường hay lui tới." Liên nhi nhẹ giọng nói, thấy Chu tu hoa không nói gì thêm, tiếp tục nói: "Dung tu nghi là chăm chỉ nhất. Sau đó là Nhan chiêu dung, Cố phân nghi và Trầm tần. Tân sủng Trần thuận dung cũng thường hay lui tới. Hơn nữa, sáng nay còn có Triệu phi."
Chu tu hoa vốn dần mất hứng, nhưng tới hai chữ Triệu phi thì mắt sáng rực.
"Triệu phi? Nàng không trốn ở Dương Tử cung nữa sao? Ngươi thấy thần sắc nàng thế nào?"
Liên nhi sửng sốt một chút. "Tuy Triệu phi dùng phấn nhiều lắm, nhưng không che được sắc mặt kém cỏi; ánh mắt hơi có vô thần, nhìn giống như bị bệnh thật. Nhưng chuyện thanh quản... Nô tỳ quả thật không biết có đúng với tin đồn không."
Chu tu hoa nhíu mi suy nghĩ trong chốc lát, chợt câu môi cười lạnh, liếc nhìn Liên nhi, "Thôi, không hỏi ngươi này nữa. Ngươi vừa mới nói tới Trầm tần đúng không? Bản cung có điểm nghĩ không ra, là người tên Trầm Thiến?"
"Hồi nương nương, phải ạ."
Trầm tần có thể nói là một quái nhân, nghe nói cũng từng có ngày quang vinh vô hạn... Mà có lần thị tẩm không biết vì sao nôn mửa lên người vua, thất sủng từ đó. Chuyện cả hoàng cung cao thấp đều biết, ngay cả cung nhân cũng là đàm tiếu sôi nổi. Cho tới hôm nay nhắc tới Trầm tần, nghĩ tới chuyện này đầu tiên liền muốn cười. Lúc đó Trầm tần trốn luôn trong điện, chuyện qua một thời gian rồi mà vẫn là từ Hoàng hậu khuyên nhủ mới chịu bước ra. Nghe nói nàng ta rất mang ơn Hoàng hậu, cho nên đi lại Phượng Tê cung cũng lý giải được.
Chu tu hoa thần sắc trào phúng, liếc nhìn Liên nhi, "Nói tiếp đi." Giọng nói nàng hơi khàn, Liên nhi nghe mà nổi da gà, lưng thấy lạnh, rướm rướm người. Nghe chủ bảo thế thì đem chuyện mình biết toàn bộ nói ra. Xong chuyện, Liên nhi chỉ thấy khô miệng; Chu tu hoa cũng không nói gì, nàng chỉ đành cúi đầu đứng đó nhìn tấm thảm và mím môi...
Chu tu hoa: "Lui xuống đi."
Liên nhi như được đại xá, thần kinh thả lỏng, vội cúi người, rời khỏi tầm mắt Chu tu hoa.
+
Tiêu Quân Nhã đặt sách xuống, ngắm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, "Bệ hạ hôm nay ở đâu?" Nhớ tới buổi sáng Như Ý nói Tô Hành tâm tình không tốt, không khỏi câu môi cười.
"Hồi nương nương, bệ hạ đêm nay nghỉ ở Trường Sinh điện, vẫn chưa cho đòi người thị tẩm." Thanh Trúc ở một bên quạt nhẹ, trả lời.
Xuân Phân bưng một mâm đi ra khỏi nội điện, cúi người, nói: "Nương nương, tiểu phòng bếp vừa mới làm trôi nước, cẩn thận nóng ạ."
Tiêu Quân Nhã nhìn chén trôi nước hấp dẫn, hương thơm xông vào mũi, khóe môi ý cười nhiều hơn.
Thanh Trúc: "Trời nóng thế này, ngài nghĩ như thế nào mà ăn cái này? Nô tỳ nhìn khói bốc lên đã thấy nóng nực rồi."
Tiêu Quân Nhã nhẹ giọng cười, bưng chén tới, múc một viên cắn một miếng... Nàng như nghĩ tới cái gì, chợt hỏi: "Xuân Phân, nước chè này có làm phỏng người không?"
Xuân Phân kinh ngạc, "Đương nhiên a."
Tiêu Quân Nhã không nói gì nữa mà là chậm rãi ăn.
"Còn thừa lại không?"
"Hồi nương nương, còn thừa lại một ít, ngài muốn ăn nữa?"
Tiêu Quân Nhã lắc đầu cười cười, để chén không lại bàn, "Buổi tối không được ăn quá nhiều. Nếu là còn thừa thì em hãy hỏi xem có ai muốn ăn thì chia cho họ. Nguội sẽ không ngon."
Xuân Phân cười đồng ý, "Vũ Đồng tiểu miêu tham ăn chỉ có chờ những câu này."
Chủ tớ ba người bật cười.