Diệp Mỹ Linh cũng không biết chính mình thích Chung Nhất Minh từ khi nào, chắc là tiểu học lớp đi học bổ túc bị nam sinh bắt nạt, Chung Nhất Minh giải cứu cô? Hay là ngày đó nhìn thấy cậu cùng bạn học chơi bóng rổ, cậu soái khí ném chuẩn xác ba trái vào rổ? Hay là cô đau bụng, được Chung Nhất Minh cõng về nhà có một câu gọi là, tình bất tri sở khởi, nhất vãng tình thâm……. (thâm thuý quá, sorry mị không hiểu:>>)
Cô thích Chung Nhất Minh, mỗi ngày ở khoảng cách không xa không gần đều trộm nhìn cậu. Nhưng mà, từ lần bị Chung Nhất Minh thấy cô tới kỳ kinh nguyệt, còn giúp cô mua băng vệ sinh, thuốc đường đỏ pha, cô một câu cảm ơn cũng không có, sau lại nhìn thấy Chung Nhất Minh, cô trực tiếp chạy trốn. Rất lau sau, cô vẫn là đối với chuyện kia còn xấu hổ canh cánh trong lòng.
Một năm đi qua, một năm một lần mở đại hội thể thao. Diệp Mỹ Linh một năm nay như tăng trưởng chiều cao hơn nhiều, hồi nhập học cao chỉ một mét bốn tám, là một trong những nữ sinh năm một lùn nhất trường, bây giờ thì cao đến một mét sáu.
Diệp Mỹ Linh đối với hội thể thao không có hứng thú, không có nghĩ sữ đăng ký tham gia, lại bị chủ nhiệm lớp giúp cô báo danh tham gia chạy m. Năm trước chủ nhiệm lớp không có kêu cô tham gia đại hội thể thao, đại khái khi đó cô là nữ sinh ban nhất lùn nhất, cho nên đối với cô không có gì chờ mong, hiện tại cô bất đồng, so bạn cùng lứa tuổi bình quân thì cao nhiều hơn một chút rồi, cho nên chủ nhiệm lớp cho cô tham gia hạng mục vận động.
Đừng nhìn Diệp Mỹ Linh lớn lên cao cao gầy gầy, bởi vì ngày thường không vận động, nên tứ chi không linh hoạt. Thí sinh nữ lúc đấu vòng loại m, lúc chạy hơn m sắp chạm đến đích, đột nhiên té ngã một cái thật mạnh, nhưng vẫn chính mình cắn răng nhịn đau, đi đến đích.
Trong chỗ tập hợp có ban sơ cứu hậu cần, Diệp Mỹ Linh đi đến, mấy nữ sinh vội vàng lại đỡ cô trở lại phòng y tế sơ cứu vết thương. Đại hội thể thao cử hành ba ngày, hôm nay là ngày thứ hai, trong bảng xếp hạng toàn cấp xếp hạng cuối cùng. Chủ nhiệm lớp tâm tình cũng không tốt, nhìn thấy Diệp Mỹ Linh té bị thương cũng không có an ủi.
Diệp Mỹ Linh cũng không có gì trở ngại, đầu gối trầy một chút da, không có chảy máu. Bạn học hậu cần dùng nước khoáng cho cô rửa đầu gối, sau đó rời đi, đi đến chỗ tập hợp vận động viên thi đấu đưa nước.
Diệp Mỹ Linh ngồi ở trong phòng y tế, không làm gì, đột nhiên không có người cùng nàng nói chuyện, làm cho cô hoài nghi có phải hay không chính mình thi đấu không được thứ hạng cao, cho nên trong lớp đều không cùng cô nói chuyện. Cô muốn đi toilet, sau đó đứng lên, hướng khu toilet đi đến.
Sân vận động đi qua khu dạy học phải trải qua một dãy lớp học, lớp học trên đường người không nhiều lắm, đại khái cũng còn mười mấy người ở đây mà thôi. Vừa rồi té ngã tuy rằng không có chảy máu, những cũng rất đau, cô chống bằng một cành cây đại thụ đi rồi một đoạn đường.
“Mỹ Linh, cậu làm sao vậy?” Một nam sinh cùng lớp mới từ trong lớp ra tới, gặp được cô, hỏi.
“Chân hơi đau.” Nàng trả lời.
“Tôi cõng cậu đi!” Nam sinh nắm lấy hai cánh tay của cô, chuẩn bị đỡ nàng đi đường. “Không cần, không cần……” Diệp Mỹ Linh vội vàng rút tay mình lại, cự tuyệt. Cô không quá thích ứng cùng nam sinh tiếp xúc, nói: “Tớ có thể tự đi, cậu trở về đi.”
“Ừ, vậy được rồi, cậu cẩn thận một chút.” Nam sinh thấy cô cự tuyệt, không có kiên trì. Diệp Mỹ Linh tiếp tục đi tới, đi được vài bước mệt mỏi, dùng tay chống ở trên cây ven đường, nghỉ ngơi một chút, lại chuẩn bị đi tiếp. “Cậu đi như vậy, tính đi đến khi nào?” Đột nhiên bên người vang lên một giọng nam dễ nghe, giây tiếp theo người kia đem cô bế ngang lên. Diệp Mỹ Linh bị hành động doạ cho kinh hãi, thét chói tai.
Chung Nhất Minh bị tiếng thét chói tai lộng tới màng nhĩ không thoải mái, nhíu mày nói: “Đừng la, là tôi!” Diệp Mỹ Linh an tĩnh lại, phát hiện người bế cô là người cô thích Chung Nhất Minh, cảm thấy thực ngoài ý muốn lại rất vui, nhưng là nhớ tới chuyện xấu hổ kia…… Dù sao cũng muốn đào cái hố chui vào cho rồi.
“Bỏ tớ xuống, bỏ tớ xuống.” Cô vài phần giả rụt rè, tuy rằng cô thấy bị cậu ôm như vậy, chính là lại thẹn thùng.
“Muốn đi đâu?” Chung Nhất Minh giống không có nghe được lời cô nói, hỏi.
“Toilet.” Cô trả lời.
Chung Nhất Minh bế cô đi. Trên đường lui tới học sinh đều nhìn bọn họ, chủ yếu là Chung Nhất Minh là học sinh nổi bật trong trường, có rất nhiều người biết đến. Diệp Mỹ Linh không muốn tai tiếng, đem vùi đầu ở trước ngực cậu, không cho người khác nhìn đến bộ dáng Chung Nhất Minh bế cô vào trước cửa toilet nữ, hỏi: “Mang khăn giấy không?”
Diệp Mỹ Linh có điểm vô ngữ, vì cái gì nói đề tài xấu hổ như vậy, trả lời: “Có.”
“Ừ, đi vào đi. Tôi chờ cậu ra tới.”
“……” Cảm thấy những lần hai người gặp nhau đều là tình huống xấu hổ.
Diệp Mỹ Linh đi toilet xong, từng bước từng bước mà đi ra. Chung Nhất Minh nhíu mày mà nhìn nàng chân, nói: “Bị thương?”
“Ừ” Vô nghĩa, nàng không bị thương đi như thế nào lộ như vậy chậm?.
“Chảy máu” Cậu nhìn đầu gối cô, nói.
Diệp Mỹ Linh cúi đầu vừa thấy, đầu gối thật là có máu. Vừa rồi cho rằng chỉ là cọ trầy da, máu hiện tại mới chậm rãi chảy ra.
“Đi phòng y tế xử lý một chút đi.” Chung Nhất Minh lại lần nữa bế ngang cô lên. Bọn họ đi vào phòng y tế, phòng thể thao cửa mở ra, giáo y không ở bên trong. Đại khái là sân thể dục bên kia có sự kiện, cho nên rời đi. Chung Nhất Minh đem cô nhẹ đặt ngồi ở trên giường bệnh, sau đó đi đến trước quầy thuốc quan sát một chút, lấy tới hai cái bình cùng tăm bông lại đây. Cậu dùng dung dịch ô-xy già thấm ướt tăm bông, bắt đầu cho cô rửa sạch miệng vết thương.
“Đau quá!” Diệp Mỹ Linh rụt chân.
“Chịu đựng.”
“Ừ.” Nàng lại đem chân trở về.
Chung Nhất Minh tiếp tục rửa sạch cho cô.
“Rát!” Cô hút một hơi, chịu đựng.
Chung Nhất Minh ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ biểu tình đau khổ vặn vẹo, cảm thấy thực khôi hài, cậu cười nhạt một chút.
“Cậu cười cái gì?” Cô phát hiện cậu cười.
“Không có.” Cậu vẫn như cũ mỉm cười, dừng một chút, “Đúng rồi, cho cậu.” Cậu ở trong túi móc ra một cây kẹo que, vị xoài. Cái này buổi sáng một bạn học đưa cho cậu, nhưng cậu không ăn ngọt.
Diệp Mỹ Linh chớp chớp mắt nhìn cậu không nhận que kẹo.
“Không thích ăn sao?” Chung Nhất Minh cho rằng cô cùng cậu giống nhau, không thích ăn đường.
“Thích.”
“Thích thì ăn đi.”
“Ừ!” Diệp Mỹ Linh lấy que kẹo trong tay cậu, tháo vỏ đóng gói, bỏ vào trong miệng, cười hì hì nhìn cậu. “Thật tốt.” Chung Nhất Minh cười tiếp tục xử lý miệng vết thương cho cô, một bên dặn dò: “Về sau không cần tùy tiện ăn đồ người xa lạ cho, biết không?” Liền tính Diệp Mỹ Linh hiện tại cao đến một mét sáu, nhưng cô so với cậu vẫn như ngày xưa, vẫn là cô bé không đủ mét bị tiểu nam sinh bắt nạt hình tượng tiểu loli. Liền tính khi đó cô tự mình về, cậu vẫn là sợ cô về một mình trên đường bị biến thái bắt cóc.
“Vậy còn cậu?” Diệp Mỹ Linh lời ngầm là: Cậu cũng là người xa lạ.
“Cậu cảm thấy như vậy?” Chung Nhất Minh bất đắc dĩ cười, tính đến lần này, cậu giúp cô ba lần, nha đầu này cư nhiên vẫn xem cậu là người xa lạ.
“Nhưng tớ không biết cậu tên là gì.” Diệp Mỹ Linh cố ý nói dối, cậu là học sinh nổi bật, cô như thế nào không biết tên cậu.
“Tôi tên Chung Nhất Minh.” Cậu có điểm trịnh trọng mà nói ra tên của mình.
“Tớ tên Diệp Mỹ Linh.” Cô cũng nói ra tên của mình.
“Cho nên?” Hắn cười, thử hỏi.
“Chúng ta không phải người xa lạ, tính là đã quen biết.” Diệp Mỹ Linh trong miệng chứa que kẹo, cười nói.
“Vậy cậu về sau không cần lại trốn tôi, biết không?” Từ sau chuyện kia, tiểu nha đầu thấy cậu luôn liền chạy, mấy anh em lại cho rằng cậu bắt nạt tiểu nha đầu.
“Ừ.” Diệp Mỹ Linh gật gật đầu.
Chung Nhất Minh xử lý miệng vết thương cho Diệp Mỹ Linh xong, Diệp Mỹ Linh cũng không có trốn tránh Chung Nhất Minh nữa. Nhưng mà ở trường học nếu gặp được, Diệp Mỹ Linh sẽ không theo cậu chào hỏi được, làm bộ không quen biết. Bởi vì Chung Nhất Minh là học bá, quá cao điệu, cô không muốn bị người chú ý.
Mặt khác, Chung Nhất Minh nhìn thấy tiểu nha đầu tuy rằng không né cậu, chính là một bộ không quen biết, thực đau đầu. Tiểu nha đầu, học sinh tiểu học, tiểu loli gì đó một chút lương tâm đều không có, ngốc quá đi mất, một chút cũng đều không hiểu tâm ý cậu!
Cậu quyết định không bao giờ muốn thích Diệp Mỹ Linh ngốc nghếch này!
Bao nhiêu năm sau, giấy hôn thú điền, phối ngẫu tên: Diệp Mỹ Linh.
=============